Có một hôm Tiểu Nhu quay về phòng lấy sách, nhìn thấy có người ở trên giường của Tần Lam lục lọi, vốn nghĩ là kẻ trộm liền muốn ra tay từ phía sau.

" Chị muốn đánh cũng nên nhìn kỹ chứ? Lỡ đánh chết em phải làm sao? " Vừa rồi cũng may từ chiếc kính nhỏ trên bàn học, Cẩn Ngôn đúng lúc phát hiện ra được có người muốn đánh lén mình.

" Em lại nhớ Tiểu Lam rồi phải không? " Nhìn bộ dạng bây giờ của Cẩn Ngôn, đúng là có một chút đáng thương.

Nói đến mới nói, đứa nhỏ này đối với chuyện Tần Lam đi du học đã chịu không ít ủy khuất rồi. Còn nhớ cái hôm mọi người tiễn nàng ra sân bay, ai nấy một hàng nước mắt quyến luyến không nỡ. Chỉ có tiểu học muội một chút cũng không khóc, còn căn dặn Tần Lam đủ điều như có con gái đi học xa nhà. Còn nghĩ rằng lớn rồi, biết suy nghĩ rồi. Nhưng về đến ký túc xá không lâu, đều ở trong lòng của Anh Anh khóc đến mắt cũng sắp mù cả lên.

" Biết làm sao được, em chính là vẫn chưa quen được việc chị ấy đã rời khỏi đây hai tuần " Lúc đi không thể mang quá nhiều đồ, số vật dụng để lại ký túc xá tất cả Cẩn Ngôn đều thu gọn lại. Một lát sau cô sẽ đem nó về phòng mình, coi như lưu lại một chút cảm giác có chị ấy bên cạnh.

" Tiểu Lam chắc hẳn cũng chưa quen cuộc sống bên đó " Về mặt này Cẩn Ngôn có nghĩa khí hơn Anh Anh, Tiểu Nhu từng nhiều lần đề cập việc muốn đi du học, Anh Anh đều tìm cách nói sang chuyện khác.

Chị ấy từ nhỏ sống ở một gia trang, sau đó lên Bắc Kinh đã cảm thấy choáng ngợp. Hiện tại còn ra tận nước ngoài sinh sống, điều kiện và môi trường sống đều không đồng nhất. Đương nhiên không tránh khỏi có chút khó khăn, chính vì vậy Cẩn Ngôn vẫn thường xuyên an ủi nàng, tránh việc để cho Tần Lam cảm thấy nàng cô độc một mình nơi đất khách quê người.

" Hôm qua em có gọi điện cho chị ấy, chị ấy bảo rằng bạn học mới đều rất tốt " Về chuyện này Cẩn Ngôn lại có phần yên tâm, dù sao qua đến bên đó giống như bắt đầu lại từ đầu các mối quan hệ.

Trước đây ở Bắc Kinh mọi người đều vì chuyện đoạn clip bàn tán không ít, chị ấy đi học lúc nào cũng phải tránh né con mắt dò xét của họ. Tuy nói thời gian dài cũng không ai nhắc lại nữa, nhưng chung quy học tỷ vẫn là có một chút không được tự nhiên như trước.

Môi trường ở Mỹ lại khác, mọi người đến từ nhiều quốc gia, cách suy nghĩ của họ cũng thoáng hơn nhiều so với người Châu Á. Tần Lam qua bên đó kết giao được với rất nhiều bạn bè, cũng khiến cho chị ấy có thể vui vẻ hơn, cuộc sống nội tâm giống như trước cũng quá nặng nề với một người chỉ mới ở độ tuổi này.

Mặc dù mỗi ngày đều duy trì việc gọi video, nhưng nói sao Cẩn Ngôn vẫn cảm thấy vĩnh viễn không đủ. Hiện tại chỉ mới trải qua vài tuần, số thời gian còn lại thật không muốn làm sao để cảm thụ hết sự cô đơn nữa.

" Chị nghe Tiểu Miêu than phiền em hay bỏ ngoại khoá, thậm chí những môn phụ cũng không đi học " Trước khi đi du học, Tần Lam có gửi lời nhờ vả đến Tiểu Nhu. Việc học hành của Cẩn Ngôn dạo gần đây bết bát vô cùng, nếu không sửa đổi nhất định sẽ báo lại với Tần Lam.

Hiện tại cô làm gì có thời gian đi sinh hoạt ngoại khoá đây chứ? Những môn phụ gì đó nếu không cần điểm danh cũng không màn đến lớp. Cô đã nói cô phải chu cấp cho Tần Lam đủ ba năm, cô không muốn chị ấy ở bên đó phải ăn uống tiết kiệm, lỡ như sinh bệnh phải làm sao đây?

" Cấm chị nhiều chuyện với học tỷ, bất quá sau này em sẽ cố học hành chăm chỉ hơn " Ra bên ngoài kiếm tiền mới cảm thấy cực khổ, nhưng nghĩ đến đang dùng tiền của bản thân nuôi vợ mình, cái gì cũng có thể chịu được.

---------------

Bẵng đi một thời gian, Tần Lam cũng đã đi du học được hơn ba tháng. Dạo gần đây Cẩn Ngôn cũng không còn ghé lại ký túc xá nữa, bởi vì tháng trước đã có người dọn đến giường của cô và nàng, cảnh còn người không còn, giường cũng đã bị người ta chiếm dụng.

" Cẩn Ngôn, em gầy đi nhiều. Đừng gởi tiền qua cho chị nữa, chị xin được việc làm thêm rồi " Xem ra lại ăn uống không điều độ, Tần Lam đưa một tay chạm vào màn hình, trong lòng không tránh khỏi khó chịu.

" Học tỷ sao lại ra ngoài đi làm, chị học đã bận chết rồi. Con mắt nào của chị nhìn thấy em gầy đi, chị xem bụng của em " Sợ rằng Tần Lam không tin, Cẩn Ngôn liền trực tiếp kéo áo của mình lên, cho chị ấy xem qua một ngấn mỡ.

Hành động này lại khiến cho Tần Lam nhất thời cười thành tiếng, em vốn dĩ chính là dạng người bị béo bụng, nhưng tay chân lại gầy như thế, còn muốn lừa chị nói rằng mắt kém nhìn không ra sao?

" Chị không có ra ngoài làm, chỉ là dạy kèm tiếng Hoa trên mạng. Giờ giấc linh hoạt, cũng không có nguy hiểm " Môi trường bên Mỹ cũng khá phức tạp, nàng cũng chỉ nhận loại công việc có thể không cần di chuyển quá nhiều.

" Có mệt mỏi lắm không? Học tỷ, người ta thật sự có tiền nuôi chị mà " Lúc nói ra câu này thật sự có chút chột dạ, tháng này cô còn phải mượn tiền của Du Tử Lăng trang trải ba bữa ăn. Toàn bộ tiền chụp ảnh trong tháng đều gởi qua Mỹ cho Tần Lam mua thiết bị khám bệnh, nên có một chút rơi vào túng thiếu.

Thật ra Cẩn Ngôn vẫn có thể xin tiền ba mẹ để sinh hoạt, nhưng như vậy có khác gì đầu hàng trước số phận chứ? Cô khẳng định chắc nịch với ba mẹ mình hoàn toàn có thể tự lập tài chính, cho nên hơn ba tháng nay cũng đã không còn sử dụng thẻ của họ, hoàn trả lại trong một trạng thái rất kiên định.

" Ở bên đây toàn nói tiếng Anh, chị dạy tiếng Hoa xem như đỡ nhớ quê nhà thôi. Công việc dạy online này lương lại khá cao, học trò cũng đa phần là con cái của các Hoa kiều sống ở Mỹ từ nhỏ. Bọn chúng rất khả ái, cũng thật thông minh "

Nhìn thấy Tần Lam sớm thích nghi với cuộc sống mới, lại có thể vui vẻ vừa học vừa làm, Cẩn Ngôn cũng bớt lo hơn. Chị ấy còn nói bắt đầu từ tháng sau sẽ khoá tài khoản, không nhận tiền của cô gởi qua nữa. Cẩn Ngôn liền nói nếu như nàng dám lừa mình ra ngoài đi làm vất vả, cô nhất định sẽ bay sang Mỹ đánh vào mông của chị một trận, sau đó không có học hành gì nữa trực tiếp đem về Trung Quốc.

Nữ cường nhân nói được làm được, quả nhiên đến tháng thứ tư Cẩn Ngôn chuyển tiền liền báo lỗi. Bất quá Tần Lam cũng không có lừa cô, công việc của nàng thật sự có thể lo đủ cho nàng ba bữa trên đất Mỹ. Có điều những lúc phải mua thiết bị và sách vở, đương nhiên sẽ phải ăn uống kham khổ hơn một chút.

" Học tỷ của em dạo gần đây có gọi về cho em không? " Anh Anh xem qua lịch hiển thị trên điện thoại, cũng nhìn ra được Tần Lam ra nước ngoài du học đã được nửa năm.

" Sao lại không? Mỗi ngày đều gọi, gọi đến cảm thấy không thể tập trung ôn bài được " Người sứt môi kị chén mẻ, Anh Anh chết tiệt lại dám nhắc đến chuyện khiến người ta để tâm.

Chính là vừa rồi Cẩn Ngôn căng mắt ra nói dối người khác, đã năm ngày rồi chị ấy ngay cả rep tin nhắn của cô còn không có thời gian, muốn nhìn thấy chị ấy gọi video cho cô là chuyện còn khó hơn lên trời.

Thật ra mấy hôm trước học tỷ có nói chị ấy muốn bế quan tu luyện, cũng đồng thời muốn cô bế quan. Cả hai đều có một kỳ thi quan trọng cuối năm, cần phải có thời gian tập trung cao độ. Bọn họ mỗi lần gọi video đều gọi đến hơn hai tiếng, thật sự rất không ổn ở giai đoạn nước rút này.

Tuy rằng những ngày qua Cẩn Ngôn sống không bằng chết, nhưng nghĩ đến sau khi thi xong cuối kỳ liền có thể qua bên đó nghỉ hè với chị, động lực gì cũng có, quyết định vùi đầu vào học để giải toả bớt nhớ nhung.

" Nói ra lại thấy chị không bằng em đó Cẩn Ngôn, Tiểu Nhu đi chơi với bạn mấy ngày chị còn cảm thấy không yên tâm. Đằng này Tiểu Lam đi Mỹ tận 3 năm, em không sợ..." Anh Anh còn chưa nói hết lời, Cẩn Ngôn không nể mặt đã đá vào chân của cô ấy đau điếng.

" Chị cũng lớn rồi, đừng có suy nghĩ ấu trĩ quá đi. Tiểu Nhu cũng hay than phiền chị quá khó khăn, coi chừng căng quá có ngày đứt dây. Tình cảm phải như thả diều vậy, phải biết buông biết thả sao cho hợp lý, nếu không con diều của chị kéo căng quá đứt lìa ra, có muốn tìm cũng không biết nó bay tới đâu " Ngô Cẩn Ngôn bày ra nét mặt am hiểu thế sự, tận dụng một chút thời gian giảng về đạo lý tình yêu cho Anh Anh thông suốt.

Thật ra nói thì dễ thôi, Cẩn Ngôn cũng không phải không có lo lắng. Đồng ý là diều phải biết buông thả sao cho hợp lý, nhưng cũng phải biết khi nào nổi gió nhỏ hay to nữa mới được chứ? Lỡ như trong lúc lơ là để dây lỏng quá, con diều đó vẫn có thể từ trên cao rơi cắm đầu xuống đất.

" Nói mới nhớ, em cũng không cần nuôi vợ em nữa, ăn uống tiết kiệm vậy để làm gì? " Một bữa cơm trưa chỉ có một lát trứng, có cần đối xử tệ bạt với bản thân mình đến vậy không?

" Em dự định sau khi thi xong sẽ qua bên đó nghỉ hè ba tháng, trong ba tháng ở Mỹ cũng không thể đi chụp hình. Hơn nữa qua đó em muốn đưa học tỷ đi chơi, ăn uống thoải mái một chút. Nên trong hai tháng qua đều ăn uống như vậy, đợi đến lúc đó cái gì cũng có thể bù đắp "

Dạo gần đây Cẩn Ngôn phát hiện mình bắt đầu trưởng thành lên không ít, bắt đầu biết lo lắng đến vấn đề cơm áo gạo tiền hệt như người có gia đình nhỏ. Nhớ lại cuộc sống phung phí trước đây mà tiếc rẻ, đúng là xài tiền của mình làm ra thật sự là xài quá khó rồi.

Buổi tối giống như thường lệ Cẩn Ngôn vẫn ngồi ôn bài đến khuya, dù sao qua bên Mỹ thế nào chị ấy cũng hỏi thành tích thi cuối kỳ của cô. Lúc ôn xong nhìn đồng hồ cũng sắp qua 12h, đúng lúc định đi ngủ lại bất giác nhận được điện thoại của học tỷ, trong nhất thời có bao nhiêu cơn buồn ngủ đều lần lượt biến mất.

" Xin lỗi Cẩn Ngôn, gọi giờ này thật sự quá mất lịch sự rồi " Thật ra nàng cũng biết ở bên Trung Quốc là mấy giờ, nhưng hiện tại nàng chính là đã nhớ tiểu học muội đến không thể quá có nghĩa khí gì đó nữa.

" Chị bị ngốc sao? Người ta thật nhớ chị, còn tưởng chị sẽ bỏ mặc em đến khi thi xong " Học tỷ biết rõ giờ này không nên gọi nhưng vẫn gọi, cho thấy chị ấy thật sự cũng biết nhớ người ta đi.

" Em ôn bài khuya vậy sao? Được rồi ngủ sớm đi, chị nhìn em như vậy liền thoả mãn "

Thật ra nếu như tiếp tục nói chuyện, sẽ nói đến sáng mất. Tần Lam chỉ muốn nhìn qua Cẩn Ngôn một chút, vẫn là lý trí nói cho nàng biết vẫn nên để Cẩn Ngôn nghỉ ngơi sớm tốt hơn.

" Học tỷ, chị đừng có chơi đùa em như vậy chứ? Người ta mặc kệ, chị dám ngắt máy em sẽ thức tới sáng chọc gan chị " Thà là không gọi thì thôi, chỉ mới nhìn thấy chị chưa đến năm phút đã đòi tắt máy. Không phục, có ngủ cũng không thể nhắm mắt.

Bất đắc dĩ Tần Lam đành phải nương theo tiểu học muội, có điều nàng nói rõ chỉ được phép trò chuyện nửa tiếng, sau đó Cẩn Ngôn phải ngoan ngoãn đi ngủ ngay. Sau hơn nửa tiếng, Tần Lam trước khi ngắt máy lại nhận được một yêu cầu hết sức vô lý của Cẩn Ngôn.

" Học tỷ, chị có thể hay không rên rỉ một chút " Mặc dù biết yêu cầu này có hơi quá đáng, nhưng người ta thật sự đã chịu không nổi muốn nghe qua.

" Em biến thái sao? Khi không lại rên rỉ, chị làm sao lại có thể rên rỉ " Gương mặt của Tần Lam đột ngột đều trở nên đỏ ửng, đối với mất câu nói vừa rồi của Cẩn Ngôn có chút không ổn.

" Em thật sự nhớ chị đến sắp phát điên lên mất, nghe chị rên rỉ sau đó nhắm mắt lại tưởng tượng một chút cũng giải toả phần nào cơ thể "

Cẩn Ngôn càng nghĩ đến càng trở nên kích thích, lại đau lòng không ít. Nếu như hiện tại thứ đang nằm dưới thân cô không phải là cái gối ôm chết tiệt, mà lại là Tần Lam bằng xương bằng thịt liền tốt biết bao. Lúc đó ở trên người của chị ấy muốn gì liền làm đó, đem vai áo kéo trễ nãi xuống xương quai xanh, lưu lại đôi tiểu bạch thỏ no tròn vài dấu hôn thật nhạt. Ngón tay linh hoạt kéo lê từ đùi non đi sâu vào giữa hai chân, cảm nhận từng cái co thắt bên trong hoa huyệt, tưởng tượng ra thêm một chút, lại thêm một chút, ngay cả đầu lưỡi cũng có thể nhấm nháp ra hương vị quen thuộc ở giữa hai chân.

" Học tỷ, ưn... "

Tần Lam vẫn còn chưa hết hoảng loạn với yêu cầu vừa rồi của Cẩn Ngôn, sau đó đột nhiên nhìn thấy Cẩn Ngôn thật sự đem mắt nhắm lại. Đường nét trên gương mặt của em ấy cũng dần dần biến đổi, vành môi còn lắm lúc cong lên đầy gian xảo. Không lâu sau từ màn hình điện thoại nhìn thấy Cẩn Ngôn đưa đầu lưỡi liếm liếm gì đó trong không khí, chính câu nói cuối cùng khiến cho Tần Lam da mặt mỏng cũng hiểu Cẩn Ngôn đang nghĩ đến chuyện gì, cảm thấy tai và mắt đều bị đả kích lớn, gương mặt sắp trở nên bốc khói. Chỉ có thể ngay lập tức ngắt máy, nếu còn nhìn nữa xác định nàng thật sự không giữ được sự ướt át dần dần bị Cẩn Ngôn đánh thức.

To be continued...

P/s: Học tỷ yếu sinh lý vl, mới nói vài câu cái ướt mem 🙂

#PhiuPhiu


#PhiuPhiu











Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play