Thân hình của Vân Kỳ đại sư vừa mới động, Vệ Thương đã sớm chuẩn bị cười lạnh lao tới, ngăn ở trước người Vân Kỳ đại sư, vỗ xuống một chưởng.
Vân Kỳ hừ lạnh, cũng vỗ ra một chưởng, muốn đẩy lui Vệ Thương.
- Đùng.
Bàn tay của hai người va chạm, thân hình Vệ Thương run rẩy, bất quá lại chặn được Vân Kỳ.
Hai chưởng tương giao, Vân Kỳ đại sư biến sắc, hắn đột nhiên cảm thấy bàn tay phát lạnh, bàn tay trong nháy mắt biến thành màu đen.
- Vân Kỳ, Âm Sát Chưởng của ta hương vị không tệ chứ, có ta ở đây, ngươi đừng nghĩ đi qua, tiểu tử kia chết chắc rồi, ha ha.
Vệ Thương cười lạnh nói.
Trong lòng Vân Kỳ cả kinh, hắn và Vệ Thương ân oán mấy chục năm, không nghĩ tới mấy năm gần đây, đối phương lại tiến bộ nhiều như vậy, mình trong thời gian ngắn lại không cách nào đột phá phong tỏa.
- Lão dâm côn, ngươi mới chết chắc rồi.
Một âm thanh trào phúng truyền đến, chính là Long Trần nói.
Mắt thấy Hoàng Thường vỗ đến một chưởng, Long Trần hít sâu một hơi, tu vi vận chuyển tới cực hạn, lực lượng đan hỏa cũng không giữ lại, giống như núi lửa bộc phát.
- Hỏa Vân Chưởng.
Ngọn lửa trên người Long Trần biến mất, toàn bộ hỏa diễm ngưng tụ ở lòng bàn tay, ngọn lửa màu vàng vốn rất nhạt, bởi vì ngưng tụ mà hóa thành màu đỏ.
- Oanh.
Ở trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Long Trần vỗ lên lợi trảo của Hoàng Thường một chưởng, tiếng nổ vang rung trời, hỏa diễm bay lượn, sóng khí bốc lên.
Ngay cả Vân Kỳ và Vệ Thương cũng đình chỉ động tác, vẻ mặt khiếp sợ nhìn qua, khi bụi mù tan đi, tầm mắt khôi phục, đầu tiên ánh vào mi mắt của mọi người chính là, một cái hố to đường kính hơn trượng.
Ở hai bên hố to, hai bóng người nằm dưới đất, toàn trường yên lặng như tờ.
- Đùng.
Một bóng người chậm rãi nhúc nhích, chỉ thấy Long Trần cả người là máu chậm rãi đứng lên.
Tuy tóc tai rối bời, áo quần rách nát, người không ngừng thở dốc, thế nhưng lúc này Long Trần lại mạnh mẽ như trước.
Vòng qua hố to, Long Trần chậm rãi đi tới trước mặt Hoàng Thường, lúc này Hoàng Thường càng thêm chật vật, cả người cháy đen, giống như một cái thây khô, xương cốt lộ ra bên ngoài.
Sau khi kích hoạt Bạo Huyết Đại Pháp, sức phòng ngự giảm mạnh, nên khi liều mạng, thương thế của hắn còn nghiêm trọng hơn Long Trần.
- Ta nói rồi, ta sẽ không để ngươi nhìn thấy thái dương ngày mai.
Long Trần đứng ở trước người Hoàng Thường, lạnh lùng nói.
Hoàng Thường muốn nói cái gì, thế nhưng ngực sụp đổ, chặt chẽ đè ép ổ bụng của hắn, để hắn một câu cũng nói không ra.
- Cảm giác nói không ra lời không dễ chịu nha, báo ứng đến thật nhanh, ngươi để người ta nói không ra lời, bây giờ mình cũng không nói ra được.
Khóe miệng Long Trần hiện lên vẻ trào phúng.
Trước Hoàng Thường sử dụng thủ đoạn hèn hạ, vì làm tức giận Long Trần, cố ý đánh Thạch Phong trọng thương, nên phong bế cổ họng của hắn, để hắn không cách nào chịu thua, tất cả những thứ này đều chạy không thoát con mắt của Long Trần.
Nhìn ánh mắt lạnh như băng của Long Trần, trong mắt Hoàng Thường hiện ra vẻ sợ hãi, muốn nói điều gì, nhưng cái gì cũng không nói được.
Hoàng Thường sợ, nếu như là hắn mấy năm trước, thì còn không đến mức e ngại sinh tử, thế nhưng mấy năm gần đây theo Hạ Trường Phong tận tình hưởng lạc, hắn với cái thế giới này tràn ngập quyến luyến, hắn không muốn chết.
- Nếu muốn xin tha, vậy thì không cần nói, người giống như ngươi, không đáng thương hại.
Long Trần lắc đầu, chậm rãi giơ lên một chân.
Toàn trường đều lẳng lặng nhìn, một câu cũng nói không ra lời, trận long tranh hổ đấu này quá thoải mái chập trùng, làm bọn hắn kinh hãi thật sâu.
- Long Trần, buông tha Hoàng Thường, ta đồng ý cho ngươi bồi thường.
Hạ Trường Phong đương nhiên không cam lòng, nhìn thấy thủ hạ đắc lực nhất của mình chết như thế, không khỏi mặt dày mở miệng nói.
- Ồ? Ngươi có cái gì có thể đánh động ta sao?
Trên mặt Long Trần hiện lên vẻ hứng thú.
Thấy có cửa, Hạ Trường Phong nói:
- Ngươi muốn cái gì, cứ trực tiếp mở miệng, chỉ cần ta có, tuyệt đối sẽ không tiếc rẻ.
Long Trần gật gù, duỗi ra một ngón tay nói:
- Không nghĩ tới ngươi còn rất trượng nghĩa, vậy ta liền cho ngươi cơ hội, lấy mạng của ngươi thế, ta sẽ thả hắn.
Khuôn mặt của Hạ Trường Phong vốn tràn ngập vui mừng, phảng phất như bị người tát một cái, nhìn chằm chằm Long Trần:
- Ngươi chơi ta?
- Chơi ngươi không phải mục đích, ta là muốn chơi chết ngươi.
Trên mặt Long Trần hiện lên nụ cười âm u, gằn từng chữ nói.
Nói xong Long Trần giơ chân lên, ở trong tiếng hô kinh ngạc của toàn trường, tàn nhẫn giẫm về phía Hoàng Thường.
Ngay khi chân của Long Trần sắp chạm vào ngực Hoàng Thường, đột nhiên Long Trần cảm giác tê cả da đầu, đồng thời bên tai truyền đến tiếng gầm của Vân Kỳ, không chút nghĩ ngợi, hắn vội vàng lăn ra xa.
- Xì.
Một mũi tên dán sát người Long Trần xẹt qua, nếu như Long Trần chậm một bước, sẽ bị mũi tên kia đâm thủng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT