Sắc mặt Hạ Trường Phong xanh mét, bỗng nhiên nói khẽ với một người bên cạnh:

- Bảo ngươi thăm dò thế nào rồi? Có tìm hiểu ra nội tình của hắn không?

- Hồi bẩm chủ nhân, tiểu nhân đã tra xét rồi, tu vi của kẻ này rất cổ quái, thủy chung không lộ ra tu vi chân chính, có điều chiến lực chân chính không vượt quá Ngưng Huyết sơ kỳ.

Người đó thấp giọng nói.

Nếu Long Trần ở đây, lập tức sẽ nghe ra khẩu âm của người đó, chính là người giả trang sát thủ đánh lén hắn khi hắn vừa ra khỏi cửa nhà.

- Hừ, vậy thì tốt, Hoàng Thường, buổi tối hôm nay ta muốn hắn chết, cố gắng đừng để bại lộ quá nhiều con bài chưa lật.

Hạ Trường Phong hừ lạnh một tiếng, nói.

Hoàng Thường trong miệng hắn chính là thị vệ bên cạnh hắn, nam tử mặt sẹo kia, khóe miệng Hoàng Thường hiện lên một nụ cười tàn nhẫn, nói:

- Chủ nhân yên tâm, hắn tuyệt đối không sống qua được buổi tối hôm nay.

Không thể không nói, Thạch Phong tiến vào Ngưng Huyết cảnh đúng là dũng mạnh không thể cản, đánh bại liên tục mười tám đối thủ, khiến toàn trường sôi trào.

Hai đối thủ cuối cùng không ngờ cũng là cường giả Ngưng Huyết cảnh, có điều trên chiến lực thì kém xa Thạch Phong.

Dù sao Thạch Phong có Long Trần hỗ trợ mới đột phá Ngưng Huyết cảnh, cảnh giới của hắn ngưng thực hơn người khác rất nhiều, chiếm tiện nghi cực lớn.

Khi một vị cường giả Ngưng Huyết cảnh cuối cùng bị đánh bại, Thạch Phong ở trên lôi đài hô liền ba tiếng vẫn không có ai lên đài.

Dựa theo quy củ luận võ, lần này danh hiệu Phượng Minh đệ nhất dũng sĩ đã rơi vào trong túi Thạch Phong.

Trong tiếng hoan hô nhiệt liệt của toàn trường, Thạch Phong đi đến trước mặt Thái Hậu rồi quỳ xuống, Thái Hậu ban cho Thạch Phong một ngọc bài, sau đó dặn dò vài câu.

Khi Thạch Phong trở lại lôi đài, toàn trường càng lúc càng sôi trào, vô số thiếu nữ đều ùa lên lôi đài, đeo vòng hoa của mình lên cổ Thạch Phong.

Những vòng hoa đó đều là mỗi một nữ tử tự tay chế tác, là một loại tín vật, nhìn thấy nam tử mình ngưỡng mộ thì sẽ hiến cho nam tử đó, nếu nam tử đó nhận thì chứng tỏ đã tiếp nhận phương tâm thiếu nữ.

Mỗi một vòng hoa đều thêu danh của chủ nhân, tiện cho đối phương tra tìm, Phượng Minh Đế Quốc thường thường càng là nam tử cường đại thì thê thiếp lại càng nhiều, cho nên đại đa số thiếu nữ thà gả cho một nam tử thê thiếp thành đàn làm tiểu thiếp chứ cũng không muốn gả cho một người bình thường làm chính thất.

Khi Thạch Phong trở về, trên người treo đầy vòng hoa, chỉ có đầu là lộ ra ngoài, nếu không thì ngay cả đi cũng không đi được.



- Ha ha, Thạch Phong, chúc mừng.

Long Trần nhìn bộ dạng buồn cười này của hắn, cười ha ha nói.

- Thạch Phong, lần này ngươi phát tài rồi!

Hầu Tử nói với vẻ hâm mộ.

- Phát tài gì chứ, Thạch Phong đâu phải là kẻ buôn người, có điều Thạch huynh ngươi trở về cần phải sửa sang lại một chút, kiểu gì cũng phải chọn mấy tức phụ mới được.

Vu Mập cười mắng.

Những thiếu nữ đó trao vòng hoa của mình cho Thạch Phong, chính là tỏ ý tình nguyện gả cho Thạch Phong, chỉ cần Thạch Phong gật đầu, hạ sính lễ là có thể cưới về, vô cùng thuận tiện.

Mặt Thạch Phong không khỏi đỏ lên:

- Thạch Phong có thể có ngày hôm nay, toàn là nhờ vào Long Trần, hay là chúng ta chia những vòng hoa này đi.

Bao gồm cả Long Trần, tất cả mọi người đều phun nước bọt, thứ này cũng có thể chia à, đúng là chỉ có Thạch Phong mới có thể nghĩ ra.

Thấy mọi người cười to, Thạch Phong cũng phản ứng lại, mình lại ngớ ngẩn rồi.

Vốn tới lúc này thì hội hoa đăng cũng kết thúc, lúc mọi người ở đây chuẩn bị tan cuộc, bỗng nhiên Hạ Trường Phong cười nói:

- Trận đại bỉ này đúng là xuất sắc, khiến người ta chưa tận hứng, tại hạ có đề nghị, không biết có nên nói hay không.

Thái Hậu hơi chau mày, chuyện hôm nay đã quá nhiều rồi, vốn không muốn phức tạp thêm nữa, nhưng Hạ Trường Phong là khách nhân, Thái Hậu không tiện bác thể diện của hắn, nói:

- Hạ hoàng tử cứ nói đừng ngại.

- Để trợ hứng cho mọi người, bên ta cũng phái ra một người trẻ tuổi, luận bàn một hồi với các tuấn kiệt của Phượng Minh, xem xem rốt cuộc là ai mạnh hơn.

Hạ Trường Phong cười nói.

Không đợi Thái Hậu lên tiếng, Vệ Thương đã ngắt lời:

- Đại Hạ, Phượng Minh thân như một nhà, một chút luận bàn hữu nghị nho nhỏ, tin rằng Thái Hậu sẽ không cự tuyệt.

Thái Hậu không khỏi thở dài, đây rõ ràng là dùng ngôn ngữ chèn ép nàng ta, nếu không đáp ứng, sẽ đắc tội với Vệ Thương.



- Vậy cứ theo lời đại sư, để chúng ta được thưởng thức phong thái của nam nhi Đại Hạ, không biết là vị nào lên đài.

- Hoàng Thường, ngươi đi đi, nhớ phải thủ hạ lưu tình, đừng tổn thương hòa khí.

Hạ Trường Phong vung tay lên nói.

Vâng.

Mũi chân Hoàng Thường điểm một cái, cả người đã giống như một con chim to, vẽ ra một đường cong chậm rãi hạ xuống đài.

- Đại Hạ Hoàng Thường, xin anh hùng của Phượng Minh chỉ giáo.

Hoàng Thường ôm quyền nói.

- Có lầm hay không đó, ngươi già như vậy rồi không ngờ lại giả vờ còn non, da mặt quá dầy rồi.

Long Trần đánh mắt ra hiệu cho Hầu Tử, người sau lập tức hiểu ý, lớn tiếng hô to.

Hoàng Thường mỉm cười:

- Hoàng Thường năm nay mười chín tuổi, có giấy tờ thân phận có thể làm chứng, toàn bộ người của Đại Hạ Đế Quốc đều biết.

Nghe thấy Hoàng Thường nói như vậy, người toàn trường liền bình thường trở lại, có người bộ dạng trông hơi già một chút cũng là bình thường.

- Long Trần công tử, Hoàng Thường ta tới đế đô, bên tai toàn là lời đồn về các hạ, thực sự rất ngưỡng mộ, không biết có tư cách luận bàn với công tử một phen không.

Hoàng Thường nhìn Long Trần, ôm quyền nói.

Một câu của Hoàng Thường lập tức hấp dẫn ánh mắt của mọi người, trường hợp lập tức giống như ong vỡ tổ.

- Long Trần.

- Long Trần.

- Long Trần.

Tiếng hò hét ngày một cao, khiến người ta nhiệt huyết sôi trào, vô số ánh mắt nóng bỏng đều hướng về phía Long Trần.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play