Hạ Bạch Trì bỗng nhiên hét to lên, giống như là nổi điên, lao tới Long Trần, trên mặt Long Trần hiện lên một tia chán ghét, chỉ cần nàng ta dám tới đây, hắn sẽ một cước đá bay nàng ta.

- Bạch Trì, dừng tay, không thể làm ẩu.

Vệ Thương túm Hạ Bạch Trì lại, lớn tiếng quát, hắn biết hôm nay lật thuyền trong mương rồi.

Nhiều con mắt như vậy nhìn chằm chằm, nếu hắn nuốt lời, cái mặt già này của hắn sẽ thật sự không biết phải để đi đâu, cho nên liền ngăn Hạ Bạch Trì lại.

Hạ Bạch Trì bị Vệ Thương giữ chặt, lại giãy dụa giống như phát điên, gào lên:

- Lão sắc quỷ ngươi, ngày hôm qua khi ở trên giường chơi ta ngươi đã nói như thế nào? Ngươi không phải nói thú hỏa của Viêm Báo nhất định sẽ để lại cho ta à? Ngươi hiện tại phải cho ta.

Thanh âm thê lương của Hạ Bạch Trì truyền khắp toàn trường, không ai không nghe thấy, không ít người sau khi nghe được thì lắc đầu ngán ngẩm.

Vệ Thương này đúng là rác rưởi, rất mất thân phận đại sư, trước kia chỉ có lời đồn hắn háo sắc như mệnh, hiện giờ bị Hạ Bạch Trì nói như vậy, đều ném tới những ánh mắt khinh bỉ.

Bốp.

Vệ Thương tức tới sắc mặt tím tái, một chưởng đánh ngất Hạ Bạch Trì:

- Thần trí Bạch Trì bị kích động, bắt đầu hồ ngôn loạn ngữ, mang nàng ta đi.

Sau khi Hạ Bạch Trì bị mang đi, toàn bộ hiện trường là một mảng yên tĩnh, Long Trần liếc xéo Vệ Thương, vươn một tay ra:

- Đưa đây.

Sắc mặt Vệ Thương cực kỳ khó coi, trong lòng lại đang nhỏ máu, thú hỏa của Viêm Báo này cực kỳ quý giá, hắn quả thật là chuẩn bị để lại cho Hạ Bạch Trì.

Nhưng không ngờ, hôm nay trộm gà không thành còn mất nắm gạo, không chỉ khiến Vân Kỳ mất mặt, ngược lại còn mất luôn cả bảo bối, nhưng ở trước mặt nhiều người như vậy, hắn thật sự không có mặt mũi nào lại nuốt lời.

- Đỡ lấy.

Bốp.

Long Trần vươn tay ra đỡ lấy cái chai, trong chai có một đoàn hỏa diễm đang nhảy nhót, không kìm lòng được mà phát ra một tiếng hoan hô.



- Ha ha, đa ta!

Long Trần lần đầu tiên cảm thấy lão nhân này cũng vẫn có chỗ đáng yêu.

- Có thể nói cho ta biết ngươi làm như thế nào không?

Trong lòng Vệ Thương có chút không cam chịu, lần này thua rất oan uổng.

Long Trần do dự một chút, có điều thấy Vân Kỳ Đại Sư cũng ném ánh mắt cổ vũ tới, Long Trần liền cười nói:

- Nể tình phần hiếu kính này của ngươi, ta hảo tâm nói cho ngươi biết vậy.

- Đây là một loại bí kỹ luyện đan, là ta đọc được trong bản chép tay của Khoa Cốc, bên trên nhắc tới một loại thủ pháp.

Khi đan sắp thành hình, mở một lỗ nhỏ, dùng Linh hồn chi lực khóa lấy tinh hoa của dược tính, cũng bức ra một bộ phận tạp chất, hình thành lần chiết xuất thứ hai, giờ thì rõ chưa.

- Bản chép tay của Khoa Cốc? Ngươi là nói Khoa Cốc Đan Vương?

Vệ Thương giật mình.

- Ta không biết, nói chung là đọc được trong sách, tự ngươi đi tìm đi.

Long Trần lắc đầu nói, có điều một chữ Long Trần nói ra đều không phải là thật.

Hắn để không dẫn tới hoài nghi, đã đọc không ít bản chép tay trong công hội, ở trong một bản chép tay quả thật nhìn thấy miêu tả về một đoạn này, nhưng thủ pháp của Long Trần lại không giống hoàn toàn.

Trên bản chép tay là mở một lỗ, mà Long Trần thì mở hai lỗ, một lỗ bức tạp chất ra, một lỗ khác thì hấp thu thiên địa linh lực, nếu không linh khí trong lò không đủ, căn bản không thể ngưng đan.

Nếu chỉ mở một lỗ, chỉ có ra khí chứ không có vào khí, cho dù Hồn lực có mạnh tới mấy, cuối cùng cũng không thể thành đan, mà biến thành một lò bụi thuốc.

Long Trần đi tới thi lễ với Vân Kỳ Đại Sư, Vân Kỳ Đại Sư gật đầu, hôm nay biểu hiện của Long Trần hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của hắn.

Đồng thời cũng bội phục sự quyết đoán của Long Trần, không ngờ dám lấy mạng ra cược, hiện giờ Long Trần có thú hỏa, chỉ cần luyện hóa, đan hỏa tất nhiên sẽ cường đại hơn gấp mười lần.

Có đan hỏa cường đại chống đỡ, phụ dùng Linh hồn chi lực cường đại của hắn, con đường luyện đan của Long Trần sẽ là là một mảng bằng phẳng.

Long Trần đi đến trước mặt Sở Dao, nhìn dung nhan kiều mỵ của nàng ta, thiếu chút nữa không nén được mà ôm nàng ta vào lòng.



Một phen thổ lộ hôm nay, hai người đều đã phá vỡ tầng ngăn cách trong lòng, hai trái tim đã tiến lại gần nhau.

- Chuyện ta đáp ứng ngươi nhất định sẽ làm được, cứ tin ở ta.

Long Trần thấp giọng nói.

Sở Dao nhu thuận gật đầu, nhìn vẻ mặt kiên nghị của Long Trần, khiến nàng ta tràn ngập ấm áp, nàng ta cảm thấy mình không hề cô độc.

Long Trần thi lễ với Thái Hậu, sau đó cứ như vậy đi xuống lôi đài, quay về vị trí của mình, trên đường đi hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người.

Đặc biệt là các thiếu nữ đó, hai mắt lại càng sáng rực, biểu hiện của Long Trần hôm nay thực sự rất cuồng dã, chỉ vào mũi Vệ Thương Đại Sư mà mắng mỏ, khiến bọn họ vừa cảm thấy mới mẻ lại vừa kích thích.

Về sau lại ở trên đài luyện đan, biểu hiện ra vẻ thong dong bình tĩnh, tiêu sái tự nhiên, trong nguy cảnh vô cùng không công bằng lại phản kích một cách hoàn mỹ.

Nhân vật như vậy, bọn họ chưa từng thấy bao giờ, tràn ngập cảm giác mới mẻ, thậm chí khi Long Trần đi qua bên cạnh bọn họ, không ít thiếu nữ lớn gan còn phóng điện với hắn.

Khi Long Trần quay về chỗ ngồi của mình, đám người Vu Mập đã kích động không thôi.

- Long ca, ngươi quá mạnh.

- Khà khà, hiện tại ta đã có được thú hỏa, sau này các ngươi tấn thăng Ngưng Huyết cứ để ta lo.

Thấy bọn họ quan tâm mình như vậy, trong lòng Long Trần không khỏi cảm động.

Mặc dù ở trên đài, nhưng nhất cử nhất động ở dưới đài hắn đều rất lưu ý, cho nên biểu cảm của đám người Vu Mập đều lọt vào trong mắt hắn.

Tu vi của đám người Vu Mập không cao, theo thực lực của Long Trần càng lúc càng mạnh, đối với Long Trần đã không còn bất kỳ sự trợ giúp gì.

Nhưng khi Long Trần nghèo túng, bọn họ vẫn có thể đi theo hắn, phần tình cảm này Long Trần vô cùng quý trọng.

Khi mấy người đang nói chuyện, bỗng nhiên một trận tiếng hoan hô vang lên, khiến đám người Long Trần bừng tỉnh, Thạch Phong cười ha ha:

- Trò hay bắt đầu rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play