- Vệ Thương Đại Sư, Trường Phòng hoàng tử, Bạch Trì công chúa đến.
Vừa dứt lời, Hạ Trường Phong và Hạ Bạch Trì đỡ một nam tử gầy gò nhìn qua khoảng hơn bốn mươi tuổi, để râu dê, mặc một thân trường bào Đan Sư đi vào.
Ở vị trí ngực trên trường bào đó thêu một đan đỉnh tinh xảo, trên đan đỉnh có ba đạo văn lộ, chứng tỏ hắn cũng là một vị Đan Sư.
Long Trần cũng có một bộ trường bào như vậy, có điều chất liệu rõ ràng kém hơn rất nhiều, mà văn lộ trên đan đỉnh của Long Trần chỉ có có một đạo văn lộ.
Một đạo văn lộ là đan đồ, hai đạo là đan sĩ, ba đạo là Đan Sư, ánh mắt Long Trần không khỏi co rút lại, người này rốt cuộc là ai?
Sao lại xuất hiện ở đây?
- Vân Kỳ, nhiều năm không gặp, ngươi hình như đã già đi rất nhiều!
Vệ Thương nhìn Vân Kỳ, thản nhiên nói.
Vệ Thương vừa nói ra, toàn trường là một mảng tĩnh mịch, Vân Kỳ Đại Sư ở Phượng Minh Đế Quốc có địa vị tôn sùng, trước giờ không ai dám nói chuyện với hắn như vậy.
- Vệ Thương ngươi không ở Đại Hạ, chẳng lẽ là hồi quang phản chiếu, muốn đi nhiều hơn trước khi chết à?
Vân Kỳ Đại Sư thản nhiên nói.
- Cho dù là hồi quang phản chiếu cũng vẫn tốt hơn lão bà đã chết của ngươi, ít nhất thì lão phu nhiều năm như vậy, thê thiếp cũng thành đàn, sống rất dễ chịu.
Vệ Thương cười ha ha, không biết là cố ý hay vô tình, Hạ Bạch Trì khoác tay Vệ Thương, dí sát vào ngực mình, ừ, nói cụ thể thì bị kẹp trong khe.
Sắc mặt trở nên lạnh lùng, hôm nay quần áo Hạ Bạch Trì mặc giống hệt với nữ tử trong bức tranh mà Vân Kỳ từng cho hắn xem.
Nếu Long Trần đoán không sai, nam tử như cương thi để râu dê kia có tám chín phần mười là kẻ địch của Vân Kỳ, thậm chí cái chết của phu nhân Vân Kỳ cũng có liên quan tới hắn.
Hôm nay hắn rõ ràng chính là nhằm vào Vân Kỳ Đại Sư mà đến, dùng Hạ Bạch Trì để kích thích Vân Kỳ Đại Sư, nghĩ đến đây, trong lòng Long Trần bỗng dưng có lửa giận bốc lên.
Tuy tiếp xúc với Vân Kỳ Đại Sư cũng không nhiều, nhưng Vân Kỳ điềm tĩnh lạnh lùng, làm người quang minh, là một trưởng giả đáng kính, hiện giờ bị chơi sỏ như vậy, không buồn nghĩ ngợi liền lạnh lùng nói:
- Một lão già dê mà thôi, cả người không có nổi bốn lạng thịt, cẩn thận không hôm nào lại thượng mã phong, chết trên bụng nữ nhân đó.
Toàn trường vốn là một mảng tĩnh mịch, thanh âm của Long Trần truyền tới mỗi một ngóc ngách một cách vô cùng rõ ràng, mọi người đều dùng vẻ mặt kinh hãi nhìn Long Trần.
- Dân đen lớn mật, dám vô lễ với đại sư.
Hạ Bạch Trì liếc một cái liền nhìn thấy Long Trần, hai mắt giống như sắp phun ra lửa.
- Làm sao, cái tay kia ướt tới sắp chết đuối trong cái rãnh của ngươi rồi, ta mà thèm đi vô lễ với một lão sắc quỷ à?
Long Trần nói với vẻ khinh thường.
Mọi người nghe thấy Long Trần như có ám chỉ gì đó, vội vàng nhìn về phía Hạ Bạch Trì, quả nhiên một cánh tay đã cắm sâu vào trước ngực của nàng ta.
Hạ Bạch Trì vội vàng buông tay Vệ Thương ra, nhìn chằm chằm Long Trần, chỉ vào Long Trần một lúc vẫn không nói ra được câu nào.
- Thế tử của Phượng Minh Đế Quốc các ngươi đều không có giáo dưỡng như vậy à?
Vệ Thương nhìn Long Trần, hừ lạnh nói.
Thái Hậu vừa muốn lên tiếng, Vân Kỳ đã thản nhiên nói:
- Long Trần là đan đồ của Luyện Dược Sư Công Hội chúng ta.
- Lão sắc quỷ, ngươi nghe thấy chưa, lão tử là người của công hội, ngươi thì là cái thá gì?
Long Trần khinh thường nói.
- Lớn mật, Vệ Thương Đại Sư chính là hội trưởng của Đại Hạ Luyện Dược Sư Công Hội chúng ta.
Hạ Bạch Trì cả giận nói.
- Thì ra không phải sản phẩm trong nước, ta đã nói mà, Phượng Minh Đế Quốc chúng ta thổ địa phì nhiêu, không nuôi ra một sắc quỷ tởm lởm như vậy?
Long Trần thở phào nhẹ nhõm, nói.
Một câu này của Long Trần lại hại khổ mọi người, mọi người cười lại không dám cười, nhưng lại không nhịn được, người thông minh đều trực tiếp cúi đầu.
Mà một số người không phản ứng kịp, xì ra một tiếng, vội vàng lấy tay che miệng, có điều bộ dạng đó so với cất tiếng cười to thì còn khiến người ta khó xử hơn.
Trong nhất thời toàn bộ trường hợp cực kỳ xấu hổ, khổ nhất không phải người phía dưới, mà là những hoàng tử đó, bọn họ vừa không dám cười, lại cũng không có chỗ để trốn, nhịn tới mặt cũng biến hình.
- Khụ khụ, hôm nay vừa hay gặp ngày hội, Vệ Thương Đại Sư, xin mời ngồi, lát nữa tiết mục sẽ bắt đầu.
Thái Hậu cũng có chút khó xử, hai bên đều là đại năng không thể trêu vào, chỉ có thể giảng hòa.
- Vậy làm phiền.
Vệ Thương khách khí một câu, hừ lạnh một tiếng với Vân Kỳ, chậm rãi đi tới vị trí của mình, ngồi vào chỗ, lạnh lùng nhìn lướt qua Long Trần trong sân.
Long Trần thấy lão già dê này nhìn mình, đây là muốn ra oai phủ đầu mình à? Vội vàng vươn quyền đầu ra, dứ dứ về phía trước, sau đó ngón giữa giơ cao lên.
Khi Long Trần làm ra động tác này, mọi người ở hiện trường bất luận là nam hay nữ đều ôm chặt miệng, vẻ mặt kinh hãi.
Sắc mặt Vệ Thương lập tức tái mét, trong hai mắt sát cơ trào ra, Thái Hậu thấy thế, vội vàng quát:
- Hội đèn lồng bắt đầu.
Theo Thái Hậu vừa dứt lời, một tiếng nhạc du dương vang lên, sớm đã có vô số người, bắt đầu thắp sáng đèn đuốc, chiếu rọi toàn bộ quảng trường giống như ban ngày.
Đột nhiên, một dãy hoa đăng cực lớn xuất hiện trên đài.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT