Nhưng mục tiêu ngắn hạn thì cũng phải có, cái này gọi là hai tay bắt cá hai tay đều phải vững, để bảo hiểm, mẹ đề nghị ngươi trước tiên tìm một cô nương thích hợp, sinh hài tử đã rồi tính, cũng không làm ảnh hưởng tới ngươi đi theo đuổi Mộng Kỳ, cái này gọi là làm hai bảo hiểm.

- Mẹ, thế liệu có được không?

Long Trần nhìn lão nương với vẻ mặt bất khả tư nghị.

- Sao lại không được? Nam nhân ba vợ bốn nàng hầu là chuyện rất bình thường, ngươi giữ chính thất cho Mộng Kỳ không phải là được à?

Long phu nhân thản nhiên nói.

- Không thể nào, người chắc chứ?

Long Trần hiển nhiên không tin.

- Đương nhiên rồi, có điều trước đó ngươi không thể nói với Mộng Kỳ, đợi cho sau khi các ngươi làm cái đó rồi thì nàng ta sẽ đồng ý thôi.

Long phu nhân nhắc nhở.

Long Trần mở to hai mắt, như vậy cũng được à?

- Mẹ, người nói cha nhiều năm như vậy mặc kệ không hỏi han chúng ta, hắn có phải cũng là ba vợ bốn nàng hầu ở bên ngoài rồi không?

- Nói bậy, cha ngươi mà chịu ba vợ bốn nàng hầu thì tốt quá.

Long phu nhân mắng một câu, có điều trong mắt lại lóe lên vẻ áy náy.

- Ha ha, nói đùa thôi, mẹ, người yên tâm đi, trên hội đèn lồng lần này, nếu có người thích hợp, ta sẽ kiếm vài người về cho mẹ trước.

Long Trần thấy mẫu thân không quá cao hứng, không khỏi cười nói.

- Phì, ngươi cho rằng ngươi là ai, còn kiếm vài người về, đừng có cợt nhả với lão nương, ngươi phải ghi nhớ chuyện này trong lòng, biết không?

Long phu nhân trịnh trọng nhắc nhở.

- Được được được, người nói như thế nào thì ta sẽ làm như thế.

Long Trần lập tức đáp ứng, có điều trong lòng lại không cho là đúng, nhưng không dám nói ra mà thôi.

Rửa mặt chải đầu xong, Long Trần thay một kiện trường bào màu lam, lớn nhỏ rất vừa người, sau khi mặc quần áo, cả người Long Trần đều trở nên rực rỡ hẳn lên.



Mày kiếm mắt sáng, thần thái bay bổng, tuấn dật không nói nên lời, Bảo Nhi thấy mà hai mắt sáng rực, không ngừng khen ngợi.

- Hì hì, phu nhân yên tâm đi, với điều kiện của thiếu gia chúng ta, có mấy nữ tử có thể chống đỡ được?

- Ngươi đó, đừng có khen hắn lên tận trời.

Long phu nhân ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng trong mắt toàn là nét cười hài lòng, nhìn nhi tử nhất biểu nhân tài của mình, trong lòng tràn ngập kiêu ngạo.

- Được rồi, thời gian không còn sớm nữa, mau xuất môn thôi.

Long phu nhân đẩy Long Trần ra khỏi cửa lớn.

- Mẹ, mặt trời còn cao như vậy mà, cách lúc trời tối còn lâu lắm.

Long Trần chỉ vào mặt trời đã hơi ngả về tây, vẻ mặt bất đắc dĩ nói.

- Xú tiểu tử, không biết phòng ngừa chu đáo, đi trước chiếm vị trí tốt đi, như vậy mới có thể đề thăng hiệu suất, mau đi đi.

Long phu nhân nói xong, ầm một tiếng đóng cửa lớn lại.

Long Trần trợn mắt lên, đây có phải là đi bày quần hàng đâu, còn cần chiếm vị trí cái gì, có điều đã bị đuổi ra khỏi cửa, chỉ có thể đành bước đi thôi.

Trên đường đi, Long Trần nhìn thấy vô số người đang bận rộn trước cửa nhà, ai nấy đều treo đèn lồng, thấy Long Trần xuất hiện, một thiếu niên cười nói:

- Huynh đệ, sớm thế.

- Biết cái gì, chim dậy sớm mới có sâu mà ăn.

Long Trần tức giận nói.

- Đúng rồi, có đạo lý, đa tạ đại ca nhắc nhở, ta giờ cũng đi thay quần áo.

Nói xong người đó chạy về viện tử nhanh như chớp.

- Tiểu thí hài, mới mười ba mười bốn tuổi đã muốn đi tán gái rồi.

Long Trần bĩu môi, hiện tại hài tử trưởng thành sớm rất nghiêm trọng, mình ra ngoài quá sớm, lúc này đi chỉ có thể bị người ta chê cười.

Nhưng hiện tại thời gian quá khó xử, nếu tìm một chỗ tu luyện, thời gian quá ngắn, nếu chờ thêm thì lại quá lâu.



Khi Long Trần đang do dự nên làm như thế nào, đột nhiên một cỗ sát ý giống như thực chất ập tới, một đạo kình phong gào thét nhắm thẳng tới chỗ yếu hại ở ngực Long Trần.

Vội vàng xoay người vung ra một chưởng, một chưởng của Long Trần vừa hay đánh vào một chưởng đánh lén đó.

Bùm.

Khí kình nổ vang, Long Trần bị đẩy lui mấy bước, ngẩng đầu nhìn một cái, chỉ thấy một nam tử che mặt lại một chưởng đánh tới Long Trần, lực lượng rất lớn, kình phong gào thét.

Long Trần hừ lạnh một tiếng, chẳng buồn để ý tới một chưởng của người đó, đá ra một cước nhắm vào háng hắn.

Bùm.

Kinh nghiệm chiến đấu của người đó cực kỳ phong phú, trực tiếp thu hồi một chưởng, đổi công thành thủ, chân đỡ lấy một cước của Long Trần.

- Đi chết đi.

Sau khi ngăn cản một cước của Long Trần, khí huyết cả người hắn đột nhiên bùng nổ, một cỗ lực lượng hung lệ tỏa ra, một quyền cắt qua không gian, che kín tất cả đường lui của Long Trần.

Trong hai mắt Long Trần hiện lên một tia sắc bén, vừa muốn toàn lực bùng nổ, có điều đột nhiên nhớ tới gì đó.

- Man Ngưu Kình.

Long Trần hét lớn một tiếng, một quyền nện lên trên quyền đầu của người đó, cả người bị đánh bay ra mấy chục bước, trong ngực khí huyết cuồn cuộn.

Người đó một quyền đánh bay Long Trần, vừa muốn tiếp tục thừa thắng xông lên thì đột nhiên xung quanh bóng người nhấp nhoáng, hiển nhiên đã kinh động tới người chung quanh.

- Hừ, tiểu tử, lần sau sẽ lấy tính mạng của ngươi.

Người đó nhìn Long Trần sắc mặt đã có chút tái nhợt, hừ lạnh một tiếng rồi rời đi, lên xuống mấy cái đã biến mất trước mắt Long Trần, tốc độ cực nhanh.

Sau khi người đó biến mất, một tia tái nhợt trên mặt Long Trần lập tức biến mất, ngược lại hiện ra một tia trào phúng.

- Ngu ngốc, muốn thử nội tình của lão tử à?

Long Trần vỗ vỗ bụi trên người, nhìn phương hướng người đó rời đi, trong lòng không khỏi cảm thán:

Xem ra hôm nay sẽ là một buổi tối không tầm thường rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play