Phượng Minh Đế Quốc, vũ phong hưng thịnh, tranh đấu là không thể tránh được, cho nên ở ngoài hoàng thành có một Sinh Tử Đài, nơi đó là địa phương giải quyết ân oán cá nhân.
Nơi này chỉ khi song phương đồng ý, ký tên vào khế ước sinh tử, một khi lên võ đài, coi như giết chết đối phương, cũng sẽ không bị pháp luật của đế quốc trừng phạt.
Trong ngày thường, nơi này có vô số người xem náo nhiệt, ngày hôm nay cũng tương tự có thật nhiều, bất quá khi thấy hai thiếu niên lên đài, phía dưới lại rối loạn tưng bừng.
- Người kia không phải Long Trần sao? Tại sao hắn lại đến rồi?
- Đúng a, ngày hôm qua suýt chút nữa bị đánh chết, ngày hôm nay lại đến?
- Hừ, phỏng chừng là không muốn sống, muốn bị người khác đánh chết ở chỗ này.
Long Thiên Khiếu là Trấn Viễn Hầu, xem như một đời Quân Thần, thế nhưng chân chính gọi hắn là Quân Thần, đều là những bần dân thường bị chiến tranh tàn phá kia.
Mà ở trong mắt những nhân vật sống tại đế đô, chỉ hưởng thái bình thịnh thế, lại không để Long Thiên Khiếu xuất thân bình dân ở trong mắt, cho nên đối với Long Trần, toàn bộ đế đô không có mấy người xem trọng hắn.
- Long Trần, ngươi tên phế vật này, tại sao lại đến rồi, này không phải kéo thời gian sao? Ai thèm xem ngươi luận võ, cút nhanh đi.
- Phải, nếu như muốn tự sát, thì tìm một chỗ không người, không ai muốn xem tên phế vật như ngươi chết, quá lãng phí thời gian.
Trong lúc nhất thời, mấy trăm người xem náo nhiệt ở dưới đài chửi bới, hiển nhiên là cực kỳ phản cảm với Long Trần.
Bất quá xa xa, ở trong một góc không đáng chú ý, hai thiếu nữ đeo khăn che mặt, đang hết sức chăm chú nhìn bóng người trên đài kia.
- Tỷ tỷ, kia là vị hôn phu của tỷ? Sao nhìn kém cỏi như vậy, cả người một chút khí thế cũng không có.
Một thiếu nữ có chút thất vọng nói.
- Hừ, còn không phải là cha tự chủ trương, năm đó chỉ phúc vi hôn, gả ta cho hắn, thực là tức chết mà.
Một thiếu nữ khác buồn bực nói.
Trên võ đài, Long Trần không biết có hai thiếu nữ đang dòm ngó bọn hắn, mà đối với những tiếng quát mắng kia, hắn cũng không thèm phản ứng, chỉ nhàn nhạt nhìn Lý Hạo.
Lý Hạo chỉ vào đám người gây rối, cười lạnh nói:
- Nhìn thấy không, ngươi là một tên phế vật không ai hoan nghênh, thức thời thì tự mình đập đầu chết đi.
Long Trần chỉ nhàn nhạt nhìn hắn, không nói một lời.
- Coong
Một tiếng chuông vang lên, đó là tín hiệu quyết đấu bắt đầu, tiếng chuông vừa vang, sinh tử tự chịu.
Đám người vốn ầm ỹ, bởi vì tiếng chuông mà trở nên yên lặng, dù sao cũng là quyết chiến sinh tử, nói không chừng sau một khắc sẽ có người chết.
- Tỷ tỷ, vị hôn phu kia của tỷ một chút tu vi cũng không có, hắn đối mặt là Tụ Khí tam trọng thiên, tỷ không lo lắng sao?
Nữ tử kia hỏi.
- Hừ, có cái gì phải lo lắng, chết thì chết, liên quan gì tới ta.
Thiếu nữ khác khẽ hừ nói, bất quá ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng bàn tay đã xuất hiện một thanh kiếm.
- Hì hì, còn nói không để ý, ngay cả vũ khí cũng chuẩn bị, xem ra tỷ rất quan tâm hắn, bất quá đừng nói, tuy tu vi của hắn không ra sao, nhưng vóc người không chế vào đâu được, nếu không, tỷ tỷ nhường cho muội đi.
Nữ tử kia cười hì hì nói.
- Nói hưu nói vượn, chuyện này có thể nhường qua nhường lại sao? Nếu như muội thích hắn, có thể chờ ta từ hôn xong, thì tự nhiên tới lấy.
Nữ tử này tức giận nói.
- Hì hì.
Trên võ đài, Long Trần trước sau bình tĩnh như nước, cùng ngày hôm qua nghiến răng nghiến lợi, quả thực giống như hai người.
- Long Trần, có phải là chết đến nơi rồi, nên lòng bình tĩnh hơn hay không? Yên tâm đi, nể tình tiền đặt cược của ngươi, ngày hôm nay ta không giết ngươi..
Lý Hạo đắc ý nói.
- Phí lời thật nhiều, mau động thủ đi, ta còn có chuyện khác phải làm.
Long Trần hơi không kiên nhẫn nói.
Bởi vì toàn trường yên tĩnh, cho nên Long Trần nói một chữ không sót rơi vào tai mọi người, trong nháy mắt toàn bộ lôi đài đều cười vang.
- Lý Hạo, ngươi còn chờ cái gì, nhanh đánh chết tên khốn kiếp kia đi, thực để cho người buồn nôn.
Có người nhận thức Lý Hạo, nên kêu to thúc giục.
Lý Hạo cười gằn, không do dự nữa, thực lực Tụ Khí tam trọng thiên bạo phát, chân đạp võ đài, người đã đánh về phía Long Trần, tay vung ra một quyền.
Lý Hạo vừa xuất kích, dưới đài liền vang lên thanh âm ủng hộ, tư thế của Lý Hạo rất bài bản.
- Tốt một chiêu Lâm Phong Ngọc Thụ Quyền.
Có người nhận ra chiêu này, bất quá hai nữ tử ở xa xa đều âm thầm phi một cái, khóe miệng hiện ra vẻ trào phúng.