Tốc độ của trường tiên cực nhanh, góc độ xảo quyệt, không ngờ là một cao thủ dùng roi, Long Trần vốn có thể tránh né, nhưng trong tay có ôm tiểu cô nương, di chuyển không tiện.
Trong lòng không khỏi giận dữ, lúc này muốn tránh thì đã không còn kịp rồi, ôm tiểu cô nương vào trong lòng, dưới chân vận chuyển linh lực, bảo vệ toàn thân, chuẩn bị dùng cánh tay để đón đỡ một roi này.
Đúng lúc này, một thân ảnh cực lớn chắn trước người Long Trần.
Bốp một tiếng, A Man ở trước người Long Trần đau tới nhe răng, chính là A Man dùng lưng của mình chặn một roi đó.
Ầm ầm.
Ánh mắt Long Trần trở nên lạnh lùng, khi muốn thấy rõ người xuất thủ thì chiếc liễn xa đó đã đi xa.
Có điều một tiếng ồ kinh ngạc truyền đến, hiển nhiên là người đó cũng giật mình trước sự xuất hiện của A Man, thế nhưng lại không dừng lại.
- A Man, ngươi không sao chứ?
Long Trần áp chế lửa giận trong lòng, hỏi.
- Long ca, ta không sao, từ nhỏ đến lớn ta chịu đòn nhiều rồi, đã sớm luyện ra rồi.
A Man dõng dạc nói.
Có điều áo sau lưng hắn đã rách, trên cái lưng rộng lớn xuất hiện một vết máu rất dài, máu tươi đang dọc theo vết thương chậm rãi chảy xuống.
Lúc này bỗng nhiên có một nữ tử, chạy tới ôm lấy tiểu cô nương kia rồi khóc lên thất thanh, vội vàng nói cám ơn Long Trần và A Man.
A Man cười ngây ngô, Long Trần sau khi nhẹ giọng an ủi tiểu cô nương mấy câu thì cũng rời đi.
Có điều trong lòng Long Trần lại nghẹn đầy một bụng tức, đi lại không để ý đến ai ở nơi phố xá sầm uất còn dám đánh lão tử một roi, lão tử cũng muốn xem xem trên gan của ngươi mọc bao nhiêu lông?
Tuy thương thế của A Man máu chảy đầm đìa, nhìn rất dọa người, có điều chỉ là bị thương ngoài da, cũng không có vấn đề gì.
Điều này khiến hắn không khỏi kinh ngạc trước nhục thân khủng bố của A Man, người xuất thủ đó cực kỳ cường hãn, không ngờ chỉ khiến A Man bị rác da.
Hai người đang đi, đột nhiên bụng A Man kêu ọc cọc, giống như là sét đánh, Long Trần sửng sốt, bỗng nhiên bừng tỉnh đại ngộ, bên cạnh có một cửa hàng bánh bao, mùi thịt thờm phức truyền đến.
Sắc mặt A Man trở nên lúng túng nói:
- Long ca, ta không đói bụng.
- Không sao, ta cũng đói rồi, tìm gì lót dạ đã.
Long Trần dẫn theo A Man đi tới trước cửa hàng bánh bao, tìm một cái bàn, sau khi hai người ngồi xuống, Long Trần trực tiếp ném cho lão bản một kim tệ, nói:
- Lấy ra tất cả bánh bao trong cửa hàng các ngươi.
- Long ca, ta thật sự không đói bụng, ừ, kỳ thật ta chỉ cần ăn cơm là được.
A Man vội vàng nói.
Bởi vì vô số lần kinh nghiệm trước đã chứng minh, người từng nhìn thấy hắn ăn cơm, trên cơ bản đều sẽ tuyệt giao với hắn, A Man sợ lại giẫm vào vết xe đổ.
- A Man, ngươi có thể đỡ cho ta một roi, vậy ngươi chính là huynh đệ của ta, Long Trần ta cũng có thể đỡ roi cho ngươi, cho nên, sau này đừng có nói những lời mà giữa huynh đệ không nên nói.
Long Trần nói một cách vô cùng nghiêm túc.
Đối với người vừa làm quen một lúc đã chịu đỡ roi cho mình, người như vậy đáng để Long Trần nhận làm huynh đệ.
- Long ca. . . Ta....
A Man đột nhiên ôm mặt khóc lớn, lang bạc kỳ hồ nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được sự ấm áp, lcũng là ần đầu tiên có người đối xử với hắn tốt như vậy.
- Hảo huynh đệ, đừng khóc, huynh đệ chúng ta sau này chỉ đổ mồ hôi đổ máu chứ tuyệt đối không thể đổ nước mắt, khóc chính là hành vi của người nhu nhược.
Long Trần vỗ vai A Man, nói.
- Được, Long ca, ta nghe lời ngươi, ngươi bảo ta làm cái gì thì ta sẽ làm cái đó.
A Man lau nước mắt nói.
Long Trần vốn định bảo hắn phải có chút chủ kiến, có điều nghĩ đến hắn có thể làm giếng của người ta thành ống khói, thế là vẫn nuốt lại những lời này.
Đúng lúc này, lão bản mang hết lồng bánh bao tới, Long Trần cười nói:
- A Man, cứ ăn thỏa thích, trong túi của Long ca còn nhiều tiền lắm, không cần tiết kiếm cho ta đâu.
- Ừ.
A Man gật đầu, không hề khách khí, bánh bao to như nắm tay bị hắn một miếng ăn một cái, tốc độ nhanh như chớp.
Tuy đã có chuẩn bị trước, Long Trần vẫn bị sức ăn của A Man khiến cho hoảng sợ, toàn bộ cửa hàng bánh bao, hơn ba trăm cái bánh bao thịt chui vào bụng, A Man lại giống như vẫn chưa chưa tận hứng.
Nhưng lão bản cửa hàng bánh bao lại mặt ủ mày ê, tất cả bánh bao đều lấy ra rồi, nếu giờ đi làm tiếp thì căn bản không kịp.
Hơn ba trăm cái bánh bao, cũng chỉ có sáu ngân tệ mà thôi, có điều khi lão bản muốn trả lại tiền thừa cho Long Trần, Long Trần dã dẫn theo A Man đi rồi.
Long Trần quay về trong nhà, trước tiễn dẫn A Man đi bái kiến mẫu thân, Long phu nhân lúc ban đầu cũng bị dáng người của A Man khiến cho hoảng sợ.
Có điều thấy A Man thành thật trung hậu, lúc này mới yên lòng, khi Long Trần nói ra thân thế của A Man, Long phu nhân lập tức đáp ứng cho A Man ở lại.
Sau khi an trí xong cho A Man, Long Trần trực tiếp bắt đầu đi luyện dược, luyện dược ở trong nhà mình, không cần cố kỵ nhiều như vậy, mở Linh hồn chi lực tới mức lớn nhất, đề thăng tốc độ luyện đan tới cực hạn.
Suốt ba ngày, Long Trần mới từ trong phòng đi ra, ba ngày ba đêm, không ngừng luyện chế, trong tay Long Trần đã có gần trăm viên Phong Phủ Đan, hơn nữa toàn bộ đều là trung phẩm.
Trừ Phong Phủ Đan ra, Long Trần còn luyện chế Ngưng Huyết Đan, Tụ Khí Đan, Tị Độc Đan vô cùng hút hàng trên thị trường, những cái này đều là để bán cho công hội, trả lại dược liệu được dự chi trước.
Làm Long Trần vừa ra khỏi phòng, Bảo Nhi lại có chút nhăn nhó đi tới, không khỏi không khỏi sửng sốt:
- Bảo Nhi, làm sao vậy?
- Thiếu gia... Cái này...
Bảo Nhi có chút khó chịu nói.
- Có gì cứ việc nói thẳng ra đi.
Long Trần cười nói.
- Là như vầy, hiện giờ trong phủ đã không còn gì để ăn nữa?
Bảo Nhi có chút bất an nói.
A Man thật sự rất biết ăn, Long phu nhân thấy thân thế của A Man đáng thương, cố ý bảo phòng bếp làm thêm một số ăn.
Kết quả ba ngày trôi qua, cơ hồ đã ăn sạch toàn bộ nguyên liệu nấu ăn trong hơn một tháng của Long gia, Long phu nhân lén lấy ra một kiện trang sức, bảo Bảo Nhi đi bán lấy tiền mặt.
Bảo Nhi cảm thấy chuyện này vẫn nên thương lượng một chút với Long Trần, cho nên mới tới tìm Long Trần.
Long Trần ha ha ha ha, nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Bảo Nhi, nói:
- Tiểu nha đầu, không tồi, thông minh ra rồi đấy, chuyện này cứđể ta giải quyết.
Bảo Nhi là nha hoàn thiếp thân của Long Trần, Long gia nghèo túng như vậy, nàng ta cũng không nỡ bỏ đi, Long Trần đã sớm đối đãi với nàng ta như muộ muội của mình.
- Thiếu gia, cơm tối nay chắc cũng không có rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT