Đột nhiên trong đầu Long Trần chấn động, một đạo dao động kỳ dị khuấy động trong linh hồn, sâu trong linh hồn Long Trần có thêm một loại ký ức.

- Thành công rồi?

Long Trần mở mắt, tay vươn ra, một đạo hỏa diễm màu xanh da trời bốc lên, tuy chỉ dài hơn thước, nhưng nhiệt độ cao khủng bố lại khiến cỏ xanh chung quanh nhanh chóng héo rũ.

Long Trần chậm rãi nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, sâu trong linh hồn có một trận dao động, mắt lại mở ra.

Ầm.

Hỏa diễm trong tay bỗng nhiên nhảy nhót, trong hỏa diễm có một đạo phù văn có thể thấy được rõ ràng.

Khi đạo phù văn này xuất hiện, cỏ khô chung quanh nháy mắt liền biến thành tro bụi, phạm vi mười trượng là một mảng cháy đen.

- Ha ha, thành công rồi, ta...

Long Trần vừa cười được một nửa, lập tức cảm thấy trời đất quay cuồng, một cỗ cảm giác mỏi mệt mãnh liệt ập tới, rốt cuộc không chống đỡ được nữa, cứ như vậy ngã xuống mà ngủ thiếp đi.

Khi Long Trần tỉnh lại, phát hiện mìnhđang nằm trên giường, trên người được đắp chăn gấm.

- Ngươi tỉnh rồi à! Ngươi làm cái gì thế, khi phát hiện ra ngươi, cả người đen xì, còn có mùi khét.

Đường Uyển Nhi bước vào, trong tay cầm một cái khăn lông ướt, hiển nhiên là vừa giặt xong.

- Khà khà, ta vừa làm một thực nghiệm vĩ đại.

Long Trần đắc ý cười nói.

- Sắp tự nướng chín cả người rồi kìa, ngươi không phải muốn nói với ta là ngươi đang nghiên cứu một loại thịt nướng chứ.

Đường Uyển Nhi cười nói, vươn tay ra muốn lau mặt cho Long Trần.

Long Trần hoảng sợ, vội vàng cầm lấy khăn lông ướt, nói:

- Hay là để ta tự làm đi, làm phiền đại giá của hội trưởng, thật sự ngại quá.

Mặt Đường Uyển Nhi hơi đỏ lên, mũi nhỏ nhíu lại, hừ nhẹ nói:



- Ngươi còn có lúc biết ngại à?

Khi ngươi được nhặt về, trông giống như là ăn mày vậy, nếu không phải nhờ ta và Thanh Ngọc tỷ, ngươi sao có thể sạch sẽ như vậy được?

Long Trần cả kinh, lúc này hắn mới phát hiện, quần áo của mình đã được thay, vội vàng nhìn vào trong y phục, không khỏi yên lòng, cũng may quần áo trong chưa bị thay.

- Hỗn đản, ngươi có ánh mắt kiểu gì thế.

Đường Uyển Nhi tức giận quát lên, hung hăng nhéo một cái vào tay Long Trần, ánh mắt của Long Trần thật sự khiến nàng ta buồn chán.

- Uyển Nhi, ngươi lại đang bắt nạt Long Trần đấy à?

Lúc này Thanh Ngọc bước vào, vừa hay nhìn thấy Long Trần đang nhe răng trợn mắt, không khỏi trách cứ nói.

- Thanh Ngọc tỷ, ngươi sao cứ bênh tên này thế, rõ ràng là hắn bắt nạt ta mà.

Đường Uyển Nhi có chút ủy khuất nói.

Nàng ta cũng bực lắm, vì sao vận khí của tên hỗn đản này lại tốt như vậy, mỗi lần khi hắn chiếm thượng phong, luôn bị Thanh Ngọc nhìn thấy.

Long Trần cười khà khà nói:

- Thanh Ngọc tỷ, ngươi hiểu lầm rồi, ta đang trêu Uyển Nhi thôi.

Đường Uyển Nhi nhìn Long Trần, sắc mặt dịu đi một chút, lườm hắn một cái, ý tứ là coi như tiểu tử ngươi biết điều.

- Đúng rồi, giờ là lúc nào rồi?

- Còn lúc nào à, ngươi ngủ cả hai ngày, hiện tại đã là buổi chiều ngày thứ barồi.

Đường Uyển Nhi nói.

- A, ta ngủ hai ngày á.

Long Trần giật mình, vội vàng từ trên giường nhảy dựng lên:

- Uyển Nhi và Thanh Ngọc tỷ, các ngươi đóng cửa lớn lại, mở Linh Thạch Trận tới mức tối đa.

- Ngươi muốn làm gì thế?



Đường Uyển Nhi không khỏi ngẩn ra.

- Đừng hỏi, mau làm đi.

Long Trần đi đến đại sảnh, lấy ra toàn bộ dược liệu đã mua, đồng thời lấy ra lò đan, đặt trên mặt đất.

Đường Uyển Nhi và Thanh Ngọc dựa theo phân phó của Long Trần, đóng cửa đá lại, đồng thời mở Linh Thạch Trận tới mức cao nhất.

Bởi vì bình thường khi cửa lớn mở, hoặc là không tu luyện, để tránh lãng phí, Linh Thạch Trận sẽ được đóng lại, như vậy có thể kéo dài thọ mệnh sử dụng linh thạch.

Phòng bọn họ có Linh Thạch Trận, nếu mở ra ở mức cao nhất, năng lượng của tám khối linh thạch chỉ có thể duy trì được ba canh giờ.

Như vậy tính ra, linh thạch của Đường Uyển Nhi chỉ đủ để dùng hơn nửa tháng, cho nên bình thường có thể tiết kiệm thì tiết kiệm.

Sau khi mở Linh Thạch Trận, linh khí khổng lồ trong linh thạch bắt đầu được phóng thích rất nhanh, linh khí nồng đậm nháy mắt đã phủ kín toàn bộ động phủ.

- Long Trần, đây là ngươi muốn luyện đan à?

Thanh Ngọc có chút nghi hoặc nói.

- Ừ.

Long Trần vừa kiểm kê dược liệu vừa đáp lại.

Hắn cần bày ra hết toàn bộ dược liệu theo trình tự nhất định, như vậy khi luyện đan sẽ tiện hơn, không cần lo lắng lấy nhầm dược vật.

- Vậy chúng ta có phải ra ngoài không?

Đường Uyển Nhi hỏi thử, tuy nàng ta không hiểu luyện đan, nhưng nàng ta biết khi Luyện Đan Sư luyện đan không thể bị quấy rầy.

- Không cần, ta lát nữa còn cần các ngươi hỗ trợ!

Long Trần mỉm cười.

Nói xong, tay vươn ra, một đạo hỏa diễm màu lam bốc lên, chiếu rọi toàn bộ động phủ, hiện tại tới lúc thể hiện thành quả rồi, đừng khiến ta thất vọng nhé.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play