Đại sảnh tầng này vô cùng rộng lớn, phạm vi chừng mấy ngàn trượng, đại sảnh rộng mở sáng ngời, nhìn qua cực kỳ xa hoa.

Toàn bộ đại sảnh đều là quầy hàng quây lại, bên trong bày các loại đan dược, tầng thứ nhất này không ngờ là phòng đan dược, bày toàn các loại đan dược.

Mấy trăm nữ tử đang tiếp đãi khách hàng nơi này, những khách hàng này trên cơ bản đều là người mới vào năm nay.

Bọn họ vừa lĩnh tích phân, đang chuẩn bị ở đây tiêu xài, bởi vì tất cả mọi thứ trong Huyền Thiên Các đều có thể dùng tích phân để mua, đương nhiên tiền đề là ngươi phải có đủ tích phân.

Vừa vào đại sảnh, Long Trần liền nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc, chỉ thấy tiểu tử Quách Nhiên đang ở trước quầy, hỏi với nữ tử bên trong:

- Cái này giá bao nhiêu?

Nữ tử đó nhìn viên đan dược kia, thản nhiên nói:

- Hai trăm tích phân.

- Mẹ nó sao đắt thế?

Quách Nhiên không khỏi chấn động, chỉ vào viên đan dược ở bên cạnh:

- Vậy viên này thì sao?

Nữ tử đó thản nhiên nhìn Quách Nhiên một cái, giơ bàn tay ra, năm ngón tay rõ ràng:

- Năm mẹ nó.

Quách Nhiên ngẩn ra, vừa muốn nói gì đó, phía sau đã truyền đến tiếng cười như chuông bạc, quay đầu nhìn, chỉ thấy Long Trần và Đường Uyển Nhi đang đứng ở phía sau, Đường Uyển Nhi thì cười không ngừng.

- Khụ khụ, lão đại, lão bản, các ngươi tới từ lúc nào thế?

Quách Nhiên có chút xấu hổ nói.

- Không được gọi ta là lão bản, gọi ta là hội trưởng.

Đường Uyển Nhi kêu lên, hiển nhiên nàng ta không thích cách xưng hô này, rất nhà quê.

- Vâng vâng, Uyển Nhi hội trưởng.



Quách Nhiên vội vàng cười bồi nói.

- Quách Nhiên, đến đây bao lâu rồi, cảm thấy thế nào?

Long Trần hỏi.

Quách Nhiên cười khổ nói:

- Đừng nói nữa, sắp đi được hai canh giờ rồi, những đồ ở đây rất đắt, tiền lương của ta chỉ có thể mua được những đan dược rác rưởi.

Quách Nhiên đã sớm tới lĩnh tích phân, lòng vui khấp khởi đi tiêu xài, nhưng vừa tiến vào nhìn một cái đã trợn tròn mắt, cảm thấy mình giống như một tên ăn mày, chạy vào cửa hàng vàng bạc vậy, chút tích phân này căn bản không đáng là gì.

Có điều Quách Nhiên cũng rất có đầu óc, đi hết một vòng, cơ hồ đã hỏi một lượt giá thị trường của các loại đan dược.

Cuối cùng có người bị hỏi cho phiền quá, dùng ngữ khí như vậy để đốp chát lại hắn, vừa hay một màn này bị Long Trần và Đường Uyển Nhi nhìn thấy.

- Ta vốn là muốn mua Cố Cân Đan, nhưng thứ này không ngờ cần sáu trăm năm mươi tích phân, chút tiền lương này của ta căn bản là không đủ.

Nói tới đây, Quách Nhiên tức tối không thôi.

Hắn vừa tấn thăng Dịch Cân cảnh, khí tức căn bản không ổn định, nếu muốn ổn định nhanh chóng, Cố Cân Đan là vật thiết yếu.

Cố Cân Đan là nhằm vào cường giả vừa tấn thăng Dịch Cân cảnh, nó có thể giúp đỡ người tu hành nhanh chóng thích ứng với thực lực vừa tăng, khiến cảnh giới củng cố hơn.

Nếu không có Cố Cân Đan duy trì, người bình thường cần hai đến ba tháng mới có thể triệt để củng cố cảnh giới.

Mà có Cố Cân Đan, có thể rút ngắn lại quá trình này, bình thường chỉ mười ngày đến nửa tháng là có thể ổn định.

Như vậy sẽ tiết kiệm thời gian quý giá của người tu hành, cho nên Cố Cân Đan là nhu yếu phẩm của đám người mới này.

- Ta tốn nửa ngày nói chuyện với người bán thuốc, nàng ta lại không chịu nhả ra, không chịu bán rẻ cho ta, đúng là tức chết mà.

Quách Nhiên tức giận bất bình nói.

Hắn nói như vậy, nữ tử đứng trong quầy liền có chút mất hứng:

- Ngươi nói như vậy là không đúng rồi, chúng ta chỉ phụ trách bán hàng, không có quyền giảm giá cho ngươi.



Hơn nữa ngươi coi nơi này là gì? Chợ à? Còn cò kè mặc cả? Ngươi lải nhải ở đây lâu như vậy, chúng ta không nổi giận đuổi ngươi đi đã là nể mặt ngươi lắm rồi đấy.

- Ngươi...

Quách Nhiên không khỏi trừng mắt.

- Xin lỗi, chồng của dì cả của huynh đệ ta vừa tới, tâm tình không tốt lắm, ta ở đây thay hắn xin lỗi ngươi.

Long Trần cười nói.

Lúc này sắc mặt của nữ tử đó mới tốt hơn một chút, khẽ cười một cái tỏ ý mình không tức giận.

Lúc này Long Trần mới lôi Quách Nhiên vẫn đang hầm hừ đi, Đường Uyển Nhi che miệng cười nói:

- Quách Nhiên, ta cuối cùng cũng minh bạch vì sao các ngươi lại thành huynh đệ, hai người các ngươi đúng là một cặp hoa lạ, không ngờ tới đây chặt giá.

- Đây là ta đang biểu đạt cảm xúc bất mãn của ta, ta muốn cao tầng của biệt viện nghe thấy tiếng lòng của những người mới chúng ta.

Phúc lợi một tháng mà ngay cả Cố Cân Đan cũng không mua nổi, thế không phải là trêu người ta à?

Quách Nhiên vẫn có chút không phục.

- Đi đi, biệt viện an bài như vậy là cũng có đạo lý, dù sao các ngươi đều là người của công hội, công hội sẽ nghĩ biện pháp cho các ngươi, cho nên các ngươi không cần lo lắng.

Đường Uyển Nhi nói:

- Hiện giờ mọi người toàn bộ đều tấn thăng Dịch Cân cảnh, mua Cố Cân Đan là thế ắt phải làm, cũng là mục đích chủ yếu ta tới đây.

- Sáu trăm linh năm tích phân một viên, chúng ta có bảy mươi chín người, như vậy cần năm vạn một ngàn ba trăm năm mươi tích phân, hay thật, chưa làm gì mà mất mẹ một nửa tiền lương rồi?

Long Trần không khỏi có chút líu lưỡi, thủ đoạn vơ vét của cải của biệt viện cũng quá độc ác rồi.

Đường Uyển Nhi gãi gãi đầu nói:

- Không phải bảy mươi chín người, mà là một trăm người.

- Hả? Chúng ta từ lúc nào có tới một trăm người thế?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play