Vù!

Quách Nhiên vừa dứt lời, vị trí mà hắn chọn cũng là huyệt động khảo hạch đệ tử ngoại môn.

Quách Nhiên đứng trước huyệt động, vươn tay ra quệt lên giới chỉ, một bộ áo giáp lóng lánh hiện lên trên người, đồng thời trong tay có thêm một thanh trường đao, không ngờ là đồng bộ.

Mặc bộ áo giáp này vào, có thể nói Quách Nhiên đã vũ trang đến tận răng, không hề do dự, trực tiếp xông vào trong huyệt động.

- Đây là ăn gian.

Một người ở phía sau Lôi Thiên Thương phẫn nộ chỉ trích.

- Ngu ngốc, trưởng lão đã sớm nói rõ quy củ: Chỉ cần giết chết Tà tu bên trong, lấy được đầu xuống thì có thể tính là thông qua.

Lỗ tai ngươi là tai lừa à? Hay là mắt mù, trưởng lão có nói không thể sử dụng áo giáp vũ khí ư?

Bản thân ngu ngốc lại cứ muốn dùng chỉ số thông minh của mình để cân nhắc hành vi của người khác, đó là một loại vũ nhục đối với người ta, không khác gì tưới cứt.

Long Trần rất không khách khí nói.

Thanh âm của Long Trần rất lớn, tất cả mọi người ở đây đều nghe thấy rõ ràng, Đường Uyển Nhi lại ném một ánh mắt tán thưởng về phía Long Trần, Long Trần mắng thật sự rất hả giả.

Nhưng lời nói của Long Trần lập tức khiến trong lòng mọi người chấn động mãnh liệt, đồng thời cũng hướng ánh mắt cảm kích về phía Long Trần.

Long Trần đây là đang nhắc nhở bọn họ, nhận rõ quy tắc, đừng ngu ngốc đi dâng tính mạng mà vẫn chưa biết chết như thế nào.

Đồ Phương trưởng lão thở dài, ánh mắt có chút phức tạp nhìn Long Trần, nếu những người này đều có một nửa trí tuệ của Long Trần thì tốt quá.



Đồng thời hắn cũng nhìn ra, tệ đoan biệt viện phát triển chính là quá coi trọng tư chất, không coi trọng nghị lực.

Trong biệt viện người hiểu Long Trần nhất chính là Đồ Phương, vốn ở loại địa phương nhỏ như Phượng Minh Đế Quốc, cho dù có mỏ linh thạch xuất hiện, loại việc nhỏ này cũng không tới phiên hắn đi xử lý.

Nhưng vì có mấy trưởng lão bận bế quan, cho nên hắn chỉ đành tự mình đi một chuyến, kết quả liền gặp được Long Trần.

Lúc ấy mục đích của hắn là xử lý chuyện mỏ linh thạch, tuy mỏ linh thạch đó chỉ là một mỏ nhỏ, lượng dự trữ cũng không cao lắm.

Nhưng trùng hợp lại ở bên rìa phạm vi biệt viện, căn cứ vào lý niệm muỗi có nhỏ đến mấy thì cũng là thịt nên cũng đến chia một chén canh, bất ngờ được nghe nói tới chuyện phát sinh ở Phượng Minh Đế Quốc.

Vốn đối với một thiếu niên, không đến một năm thời gian lại trưởng thành đến mức như vậy, quả thật hắn cũng cảm thấy khiếp sợ, có điều sau khi nhìn thấy Long Trần không ngờ không có linh căn, liền không khỏi thở dài buồn bã, không có linh căn, cho dù có yêu nghiệt tới mấy thì sự trưởng thành cũng có hạn.

Có điều lần này dưới sự nhắc nhở của Lăng Vân Tử, hắn lại cẩn thận nghiên cứu một chút về quá khứ của Long Trần, phát hiện Long Trần lúc nhỏ cơ khổ, thường bị bắt nạt, nhưng ngược lại lại tôi luyện ra ý chí kiên cường và trí tuệ vượt xa người thường.

Hiện giờ nhìn hơn vạn thiên tài trước mắt, so sánh với Long Trần, nhóm người này quả thực là ngây thơ đến nực cười, lúc này mới khiến Đồ Phương có chút cảm thán, biệt viện ở phương diện bồi dưỡng đệ tử có phải có khiếm khuyết gì hay không?

Long Trần giống như cỏ dại cứng cỏi, lửa rừng đốt hết, gió xuân thổi lại hồi sinh, chỉ là không biết, Long Trần dựa vào sự cứng cỏi này, có thể đi bao xa?

Có thể vượt qua những cây giống được nuôi lớn trong nhà kính này không? Tuy hiện tại cây giống vô cùng yếu ớt, nhưng sau khi được di thực đến đất đai của biệt viện, chỉ cần có thể sống sót, sẽ trưởng thành là đại thụ, nhưng cỏ dại thì có thể không?

Ầm.

Khi trong đầu Đồ Phương trưởng lão đang nghĩ ngợi về những điều này, trong huyệt động phát ra tiếng nổ vang, kéo dài không lâu lắm, khiến người ta tim như chui tọt tới tận cổ họng, không ai biết lát nữa liệu có phải lại có một khối thi thể máu chảy đầm đìa bay ra hay không.

Tuy sắc mặt Long Trần vẫn bình tĩnh, nhưng quyền đầu lại nắm chặt, tuy biết lo lắng cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì, nhưng vẫn không nhịn được mà lo lắng.

Sau thời gian một nén hương, sắp nổ dần dần bình ổn, một thân ảnh chậm rãi ra khỏi cửa động, quả nhiên cả người toàn là máu, mũ giáp cũng không thấy đâu, trường đao trong tay cũng chỉ còn lại một nửa.



Áo giáp trên thân thể tổn hại nhiều chỗ, toàn thân có không biết bao nhiêu vết thương, máu tươi cơ hồ đã nhuộm đỏ cả người hắn, có thể thấy được chiến đấu vừa rồi nhất định là vô cùng thảm thiết.

Trong tay trái Quách Nhiên xách một cái đầu, đó là đầu của một nam tử trung niên, sắc mặt dữ tợn, trên mặt còn mang theo văn lộ khủng bố, hung lệ như ác quỷ.

- Khà khà, lão đại, ta thành công rồi.

Quách Nhiên đi đến cửa động, giơ cao cái đầu trong tay, hưng phấn kêu to.

Khóe miệng Long Trần hiện lên nụ cười, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, giơ một ngón cái về phía Quách Nhiên, tiểu tử này là hán tử.

Với thực lực của hắn, đi khiêu chiến đệ tử ngoại môn, xác suất thành công tuyệt đối không vượt quá năm thành, nửa sống nửa chết, cái cần không chỉ là dũng khí, còn cần một đạo tâm kiên định.

Phù.

Vừa nói xong, Quách Nhiên ngã xuống khỏi cửa huyệt động, vừa rồi lực chiến toàn là dựa vào ý chí ngoan cường để chống đỡ, hiện giờ tinh thần thả lỏng liền trực tiếp ngất đi.

Toàn trường không khỏi kinh hô, cho dù là huyệt động phía dưới cùng, cách mặt đất cũng hơn ba chục trượng, mặt đất toàn là thềm đá cứng rắn, sẽ trực tiếp ngã chết.

Long Trần vừa muốn động thủ, bỗng nhiên một trưởng lão vung tay, thân thể Quách Nhiên nhẹ bẫng, giống như mất bên Long Trần.

Long Trần vội vàng đỡ lấy Quách Nhiên, nói lời cảm tạ với trưởng lão đó.

Lão giả đó thản nhiên gật đầu.

Kiểm tra thân thể Quách Nhiên, phát hiện áo giáp của hắn không biết bị lợi khí gì cắt ra, vết cắt trơn nhẵn, hiển nhiên là vũ khí cực kỳ sắc bén.

Đút cho Quách Nhiên một viên đan dược chữa thương, lại bóp nát một khối Phong Vương Tinh, hòa vào nước cho Quách Nhiên ăn vào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play