Đây là một chữ rất xa lạ, ít nhất thì Long Trần cũng chưa nghe nói tới, có điều Long Trần có thể nhạy bén cảm thấy, những huyệt động trên vách núi đều có tà khí vô cùng cổ quái, khiến người ta vô cùng không thoải mái.
Nhìn người ở đây, đại đa số cũng đều có biểu cảm ngỡ ngàng, hắn biết rằng, đây có thể là một loại bí tân.
Long Trần nhìn Đường Uyển Nhi, phát hiện ngọc dung của nàng ta vẫn như cũ, xem ra nàng ta đã sớm biết "Tà ma" là gì.
- Tà ma trong miệng ta không phải như trong tưởng tượng của các ngươi, không phải những yêu ma quỷ quái đến từ trong thần thoại, mà là người tu hành tà ma.
Mà nội dung các ngươi phải khảo hạch tiếp theo chính là đánh bại những người tu hành này, chặt được đầu bọn họ thì coi như là qua cửa.
Đồ Phương trưởng lão nhìn mọi người, gằn từng chữ.
Người ở đây không khỏi kinh hô, đều nhìn về phía vách đá.
- Đúng vậy, những huyệt động trước mắt này, trong mỗi một huyệt động đều sẽ có một người tu hành tà ma, chúng ta gọi bọn họ là Tà tu.
Công pháp bọn họ tu hành hoàn toàn khác biệt với chúng ta, âm độc tàn nhẫn, hung lệ dị thường, bọn họ còn cuồng bạo hơn ma thú, các ngươi hiện tại lựa chọn bỏ cuộc vẫn chưa tính là muộn, cho nên các ngươi phải nghĩ cho kỹ.
Đồ Phương nói.
Toàn trường là một mảng yên tĩnh, hiện giờ những người khảo hạch còn lại chỉ có hơn một ngàn người, nhưng những gì Đồ Phương trưởng lão nói thật sự quá khủng bố, khiến trong lòng mọi người không khỏi bồn chồn.
- Đùa gì thế, đã tới đây rồi, chúng ta lại đều là thiên tài, sao lại bị những lời này dọa sợ? Hừ, các ngươi không dám thì cứ để Lý Trường Phong ta xung phong.
Một nam tử gạt mọi người đi ra, vẻ mặt ngạo nghễ, trong tay xách một thanh trường kiếm, khí huyết mênh mông, cũng là một cao thủ.
- Ngươi hãy nghĩ cho kỹ, đây không phải là khảo hạch bình thường, mà là cuộc chiến sinh tử, hơi vô ý chút sẽ mất cả tính mạng.
Đồ Phương nói.
- Trưởng lão yên tâm đi, đệ tử biết rồi.
Người đó nói.
Đồ Phương thở dài, có chút bất đắc dĩ, vì sao hàng năm đều phải dùng phương thức này để mở màn? Đây là thiên ý à?
- Ngươi muốn xung phong, vậy đến đây đi, căn cứ vào thực lực của mình, lựa chọn huyệt động phù hợp, nếu cảm thấy không thể chiến thắng thì liền lập tức rời khỏi huyệt động, có thể giữ được cho ngươi một mạng.
Đồ Phương trầm giọng cảnh cáo, đồng thời cũng là nói cho mọi người nghe.
Long Trần hơi sửng sốt, nhìn nhìn cột đá trước mặt những trưởng lão này, lúc này trên cột đá tỏa ra quang mang nhàn nhạt, chiếu rọi toàn bộ vách núi, chẳng lẽ quang mang này có gì quỷ dị?
- Đa tự trưởng lão quan tâm, đệ tử giờ đi đây.
Người đó cười cực kỳ tự tin, quay đầu nhìn mọi người một cái, cười lạnh nói:
- Tiểu đệ thuộc Lôi Thiên Thương, thủ hạ của Lôi đại ca, Lôi đại ca hào hùng cái, tuyệt đối là thế lực tốt nhất để mọi người nguyện trung thành.
Lời thừa không nói nhiều, vinh quang tùy ở mạng, vậy tiểu đệ không khách khí, rút thăm đầu tiên, nhưng vinh quang này là thuộc về Lôi Thiên Thương đại ca mà ta tôn kính nhất.
Người đó nói xong, cười ngạo nghễ, chạy thẳng tới vách núi.
Long Trần không khỏi há hốc miệng, như vậy cũng được à? Yếu tố quảng cáo quá rõ ràng, Lôi Thiên Thương ở trong đám người không khỏi gật đầu hài lòng, giống như có tiểu đệ hiểu chuyện như vậy thì lo gì đại sự không thành?
- Không biết hắn sẽ khiêu chiến cấp bậc nào.
- Nhìn hắn khoác lác như vậy, chắc sẽ khiêu chiến cấp nội môn.
- Chắc là vậy, bằng không chẳng phải là đánh rắm to lại bị tiêu chảy à, tự mất hết mặt mũi.
Ngay khi mọi người đang suy đoán hắn sẽ lựa chọn huyệt động nào, người đó đã chạy đến trước vách núi, nơi đó có một đài cao phạm vi mười trượng.
Người đó đứng trên đài cao, một vị trưởng lão hỏi:
- Ngươi muốn tới huyệt động nào?
- Phía dưới cùng, cái ngoài cùng bên phải kia kìa.
Người đó không chút nghĩ ngợi, lập tức hồi đáp.
Người đó vừa nói xong, phía dưới lập tức có một mảng tiếng huýt sao vang lên, dựa theo quy củ của giới tu hành, thượng tôn hạ ti, tả tôn hữu ti, ngoài cùng bên phải của phía dưới cùng là cái kém nhất, tất nhiên cũng là đơn giản nhất.
Lúc trước thì nói mình như cao thủ tuyệt thế, kết quả lại chọn cái đơn giản nhất, mọi người bỗng nhiên tỉnh ngộ:
- Tên hỗn đản này quá vô sỉ, nhặt một đại tiện nghi còn không nói, còn lộ ra vẻ vênh váo, đúng là không biết xấu hổ.
Chỉ cần không phải kẻ ngốc thì đều biết, tên này tuyệt đối là một kẻ khôn khéo, tiên hạ thủ vi cường.
- Nhìn dáng vẻ vô sỉ của tên này, quả thực rất giống ngươi, chẳng lẽ là huynh đệ thất lạc nhiều năm của ngươi à?
Đường Uyển Nhi không khỏi cười khẽ.
Long Trần cũng không tức giận, lắc đầu nói:
- Ta không có huynh đệ đoản mệnh như vậy, nhìn tướng mạo của hắn, chỉ sợ sắp thay đổi triệt để, làm người lại một lần nữa rồi.
- A.
Ngay khi Long Trần vừa lên tiếng, một tiếng hét thảm từ trong huyệt động truyền đến, người đó cơ hồ vừa bước vào huyệt động liền phát ra một tiếng hét thảm, mang theo một bãi mưa máu từ trong huyệt động bay ra.
Sau khi Long Trần nhìn rõ thì hơi chau mày, bước về phía trước một bước, dùng thân thể chặn tầm mắt của Đường Uyển Nhi.
Lúc này toàn trường phát ra một trận kinh hô, càng có không ít người lập tức nôn mửa, thì ra nam nhân đó bị xé thành hai mảnh, huyết nhục mơ hồ, cực kỳ máu tanh dọa người, sớm đã mất đi khí tức.
Vừa rồi còn sinh long hoạt hổ, trong nháy mắt đã biến thành một người chết, hơn nữa còn là bị giết bằng phương thức tàn nhẫn nhất, tất cả mọi người đều trợn tròn mắt.
- Long Trần, tránh ra đi, ta sớm muộn gì cũng phải đối mặt, chẳng thà đối mặt sớm một chút.
Đường Uyển Nhi nhìn thân ảnh ngăn cản tầm mắt mình, trong lòng ấm áp, biết Long Trần đây là đang chiếu cố mình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT