Lúc này thấy Long Trần tiềm lực vô hạn, chiến lực cường đại, không đành lòng trơ mắt nhìn Long Trần nhảy vào hố lửa, bị biệt viện đuổi ra mà bị hủy tiền đồ cả đời.
- Long Trần, ngươi thân là tùy tùng của Uyển Nhi tiểu thư, lời nói của tiểu thư chính là mệnh lệnh, ngươi làm như vậy chính là bất trung, ngươi không muốn làm một người tốt à?
Thanh Ngọc lúc này cũng kêu to, có điều phương thức nói chuyện của nàng ta khiến người ta nhướng mày, có vẻ như không ai lại khuyên đi người ta như vậy cả.
- Ha ha, Long Trần, lão tử chính là chửi ngươi đấy thì sao? Ngươi chính là một hỗn đản, một tạp chủng, có gan thì ngươi giết ta đi, lão tử đang chờ ngươi đó, ngươi không dám giết thì ngươi chính là một tạp chủng không hơn không kém, ha ha...A.
Triệu Vũ điên cuồng cười to, đột nhiên phát ra một tiếng hét thảm, một chân của Long Trần đã giẫm lên đùi hắn, phát ra một tiếng vang răng rắc, đùi hắn đã bị Long Trần giẫm gẫy.
Long Trần nắm rõ cấu tạo cơ thể người, chỗ bị giẫm nát, gần sát ba phía dưới đầu gối hắn, nơi đó có một yếu huyệt, là nơi dây thần kinh đau đớn nhiều nhất trên đùi.
Khi nơi đó bị giẫm nát, mũi chân Long Trần còn nhẹ nhàng nghiến một cái lên huyệt vị đó, khiến đau đớn lập tức phóng đại gấp mười lần.
- A.
Tiếng kêu thảm thiết của Triệu Vũ vang thấu trời xanh, vô cùng thê lương, khiến người ta sợ nổi da gà, nhìn Triệu Vũ đau đớn lăn lộn trên mặt đất, mọi người cảm thấy trong lòng lạnh toát.
- Ta có thể thì sao? Không thể thì sao, ta chỉ là muốn nhìn xem ngươi có thể cứng cỏi thấy chết không sờn hay không, kết quả rất đáng tiếc, loại như ngươi ngay cả rác rưởi cũng không bằng.
Long Trần lắc đầu, nói với vẻ thương xót, nói xong lại một cước giẫm ra, giẫm nát một chân con lại của Triệu Vũ, phương pháp giống hệt lúc trước.
Vừa rồi Triệu Vũ còn liên tục hét thảm, nhưng lần này hắn ngay cả kêu cũng không kêu được, trên trán nổi gân xanh, mắt lòi khỏi tròng, mặt tím tái, cả người không ngừng run rẩy.
- Thật là kỳ quái, loại đại anh hùng coi thường sinh tử như các hạ, nhất định là có ngạo cốt (xương cứng, ý nói sự cứng cỏi)trời sinh, xem ra ta không tìm đúng chỗ rồi.
Chắc không phải ở trên đùi của ngươi, có lẽ là ở trên cánh tay của ngươi, hoặc là ở trên lưng của ngươi, xin tha thứ cho sự không chuyên nghiệp của ta, ngươi cố chịu một chút, ta rất nhanh có thể tìm ra thôi.
Long Trần nhẹ giọng an ủi nói, mắt nhìn về phía cánh tay hắn.
- Long Trần, tên tạp chủng ngươi, ngươi sẽ không được chết tử tế, có gan thì ngươi giết ta đi.
Trên mặt Triệu Vũ toàn là vẻ dữ tợn, vẫn mắng.
- Giết ngươi là nhất định rồi, có điều ta phải tìm được ngạo cốt của ngươi đã.
Long Trần lắc đầu nói.
Răng rắc, răng rắc.
Tiếng xương gãy ghê răng từ từ trên người Triệu Vũ truyền ra, khiến người ta da đầu ngứa ran, nơi này đều là đệ tử thế gia, ai nấy đều là tồn tại cao cao tại thượng, đã bao giờ thấy cảnh máu tanh như vậy đâu, ai nấy thấy mà sắc mặt tái nhợt.
Khiến bọn họ sợ nhất là sắc mặt Long Trần thủy chung vẫn bình tĩnh như nước, trông còn đáng sợ hơn là vẻ mặt dữ tợn, tất cả mọi người đều ngây đơ.
Sắc mặt Đường Uyển Nhi cũng tái nhợt, tuy nàng ta chiến lực vô song, đã đánh bại vô số cường giả, nhưng cảnh tượng máu tanh như vậy, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.
Long Trần Hiện tại giống như một tử thần vô tình, hoàn toàn khác hẳn với tên du côn vô lại, cợt nhả lúc trước.
Khi tiếng kêu thảm thiết chậm rãi biến mất, tay Long Trần duỗi ra, tóm lấy cổ Triệu Vũ, giống như tóm một con chó chết, chậm rãi xách lên.
Triệu Vũ bị xách lên không, hai chân rời đất, Triệu Vũ này quả thật cũng kiên cường, trải qua tra tấn như vậy, sắc mặt vẫn tràn ngập oán độc, lạnh lùng nhìn Long Trần:
- Tạp chủng, ngươi cứ thoải mái tra tấn ta đi, đáng tiếc, ngươi vẫn không dám giết ta, ha ha. . .
Triệu Vũ điên cuồng cười to.
Người ở đây nhìn hai người, trong lòng không khỏi bất đắc dĩ, hai người đều là người điên, không thể dùng nhãn quang của người bình thường để suy xét.
Long Trần thản nhiên nhìn Triệu Vũ, trong ánh mắt mang theo một tia thương hại nói:
- Tâm cơ của ngươi rất sâu, ngươi muốn dùng phương thức như vậy để đả kích đạo tâm của ta, khiến trong lòng ta lưu lại một tia sơ hở, không thể vô hà vô cấu, gia tăng độ khó cho hàng rào tấn thăng về sau, thậm chí sẽ hình thành tâm ma.
Có điều đáng tiếc, bàn tính của ngươi không chuẩn rồi, nhớ kỹ kiếp sau, không phải tất cả hệ thống đều có thể trói buộc người khác, nếu ngươi không có di ngôn gì thì ta sẽ tiễn ngươi đi.
Người ở đây nghe Long Trần nói vậy thì trong lòng không khỏi nghi hoặc, chỉ có Lôi Thiên Thương và Đường Uyển Nhi là biến sắc.
Đạo tâm, đối với người khác thì có lẽ không biết, nhưng Lôi Thiên Thương và Đường Uyển Nhi, cường giả nhà bọn họ từ rất sớm đã dặn dò bọn họ, phải khiến đạo tâm của mình vô hà vô cấu, mới có thể đi được xa hơn trên con đường tu hành.
Đạo tâm là một không rõ ràng vô cùng không rõ ràng, có thể nói là đạo pháp, cũng có thể nói là một loại tâm cảnh, tóm lại chính là khiến tâm của mình bảo trì trng sáng.
Giống như Long Trần vừa nói, nếu Long Trần bị Triệu Vũ dùng ngôn ngữ vũ nhục, mà hắn lại không thể làm gì Triệu Vũ, sẽ khiến trong lòng Long Trần cảm thấy ấm ức, cái này sẽ hình thành khúc mắc khúc mắc trong lòng Long Trần.
Nếu khúc mắc này nhìn qua thì không là gì, nhưng nó sẽ kéo chậm tiến trình và tâm tư tu hành của Long Trần, khi trùng kích hàng rào sẽ hình thành chướng ngại.
Tu vi càng cao, chướng ngại này sẽ càng cường đại, thậm chí có khả năng sẽ hình thành tâm ma đáng sợ, khiến người ta khi tấn thăng cảnh giới có thể tẩu hỏa nhập ma mà chết, có thể nói là dụng tâm ác độc.
Đường Uyển Nhi vốn cảm thấy Long Trần làm như vậy là quá phận, nhưng hiện giờ nghe Long Trần nói như vậy, ngay cả Đường Uyển Nhi cũng sinh ra một tia sát ý, Triệu Vũ này rất đáng giận.
- Khà khà, giết ta? Ngươi dám à? Ngươi sẽ bị trục xuất khỏi biệt viện, cả đời ngươi cũng xong rồi, ha ha.
Triệu Vũ kiêu ngạo cười to.
- Ta muốn thử xem.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT