Lăng Vân Tử nói xong, lập tức phun ra một ngụm máu tươi, khiến Đồ Phương giật nảy mình.

- Chưởng môn.

Lăng Vân Tử xua tay, thản nhiên nói:

- Không sao, dùng một ngụm máu tươi để chứng minh suy đoán của ta, vô cùng đáng giá.

Đồ Phương lúc này đã không biết nên nói những gì, chuyện hôm nay, đã hoàn hoàn toàn toàn vượt quá sức tưởng tượng của hắn.

- Tu vi thấp có chỗ tốt của tu vi thấp, phản phệ cũng không mạnh như vậy, nếu ta bước vào Tiên Thiên, nói ra những lời này, chỉ sợ sẽ bị hủy diệt dưới thiên đạo.

Lăng Vân Tử cười nói.

- Chưởng môn, ngài không sao chứ.

Đồ Phương quan tâm hỏi.

- Không sao, chỉ là bị thiên đạo phản phệ, nghỉ ngơi mấy tháng là có thể khôi phục thôi.

Lăng Vân Tử thờ ơ nói.

- Mấy tháng?

Đồ Phương quả thực là không thể tin được, tu vi đến cấp bậc của Lăng Vân Tử, đã có thể mượn dùng lực lượng thiên địa để chữa thương, cho dù là tứ chi gãy cũng có thể khôi phục rất nhanh, nhưng hiện giờ chỉ phun ra một búng máu, lại phải mất mấy tháng để khôi phục.

- Đồ Phương, ngươi phải nhớ kỹ thiên uy khó dò, ta hôm nay làm những chuyện như vậy, ngươi sau này ngàn vạn lần đừng làm theo.

Đạo thương không phải là vết thương trên thân thể, mà là đến từ thần hồn, rất khó chữa khỏi, không thể khinh thường.

Lăng Vân Tử cảnh cáo.

- Chưởng môn, ngài làm như vậy thật sự có đáng không?

Đồ Phương thở dài nói.



- Ha ha, đương nhiên là đáng rồi, loại chuyện này vạn năm khó gặp, hơn nữa nhân vật như vậy, một khi tu vi cao, trên người hắn sẽ có thiên đạo che giấu, không ai có thể nhìn ra nữa.

Cho nên, có thể gặp được một nhân vật như vậy, đối với ta mà nói cũng là cơ hội ngàn năm một thuở, cách làm của ta hôm nay đủ để ngạo thị cổ kim.

Lăng Vân Tử thản nhiên nói, có điều trong ánh mắt lại tràn ngập khí khái ngạo thị thiên hạ.

Dị số trong thiên địa cực kỳ thưa thớt, dị số trong nhân loại lại càng thưa thớt hơn, mà dị số chưa được thiên đạo che giấu đã bị phát hiện, lại đã ít lại càng ít.

Dị số thường thường là khi bị hủy diệt dưới thiên đạo mọi người mới biết, vô số năm qua, chưa có ai nhìn thấy dị số còn chưa trưởng thành.

Dùng mạng của mình để chứng suy đoán của mình, bản thân điều này chính là một loại quyết đoán, có lẽ tư duy của cường giả khác với người bình thường, ít nhất thì Lăng Vân Tử cũng cho rằng là rất đáng.

- Vậy chúng ta nên đối đãi với Long Trần thế nào?

Đồ Phương hỏi.

Tuy lúc trước đối với lời nói của Lăng Vân Tử vẫn có một tia hoài nghi, nhưng Lăng Vân Tử cũng bị thiên đạo trừng phạt, khiến hắn không thể không tín.

- Nhân vật như vậy sinh ra, thường thường sẽ quật khởi giống như lưu tinh, chiếu rọi bách thế, một đường càn quét, giẫm đạp thi cốt của vô số cường giả mà tiến về phía trước.

Lăng Vân Tử thì thào nói, giống như đang nhớ lại gì đó, trong hai mắt hiện lên một tia hướng tới.

- Có điều đáng tiếc, nhân vật như vậy không được thiên đạo tán thành, bất kể mạnh tới thế nào,cuối cùng vẫn sẽ chết dưới thiên uy, thi cốt cũng không còn.

Nói tới về sau, Lăng Vân Tử thở dài một tiếng.

Dị số không được thiên đạo tán thành, bọn họ càng cường đại, càng bị thiên đạo bài xích lợi hại hơn, mỗi người họ đều là kinh tài tuyệt diễm, càn quét đương thời, đáng tiếc là pháo hoa chung quy vẫn không thể kéo dài.

Trong sông dài của giới tu hành, nhân vật như vậy giống như hoa quỳnh, tuy mỗi lần đều nở rộ đều kinh động vạn cổ, có điều đáng tiếc, bọn họ đều quá ngắn ngủi.

- Quả thật đáng tiếc.

Đồ Phương cũng thở dài

- Cho nên trong người mạnh nhất đương thời, không có tồn tại như vậy, bởi vì bọn họ chưa kiên trì được tới khi đứng ở đỉnh phong của giới tu hành đã bị hủy diệt một cách vô tình, chỉ có điều, không biết Long Trần này có thể sống bao lâu, có thể tỏa ra quang mang hoa mỹ tới thế nào.



Lăng Vân Tử nhìn phía trước nói.

- Chúng ta nên làm gì?

Đồ Phương hỏi.

- Cứ thuận theo tự nhiên đi, nhân vật như vậy, có mệnh số của mình, thọ nguyên của hắn là trời định trước, nếu chúng ta thử thay đổi, chúng ta sẽ bị lây dính nhân quả, đó là chuyện không thể thừa nhận được.

Cho nên chúng ta chỉ cần làm một người đứng xem là được rồi, có đôi khi, làm một người xem cũng chưa chắc đã không phải là một loại lạc thú.

Hơn nữa ta có dự cảm, một đám tiểu gia hỏa này sẽ triệt để đưa Huyền Thiên Biệt Viện chúng ta tới đỉnh phong, khà khà, ta có khả năng là một chưởng môn thành công nhất của Huyền Thiên Biệt Viện từ trước tới nay.

Trong mắt Lăng Vân Tử hiện ra một tia tinh quang.

- Vậy chúng ta trong Phân Viện Đại Bỉ lần này liệu có thể giành được thứ hạng tốt không?

Đồ Phương cũng đầy chờ mong, nói.

- Huyền Thiên phân viện, dưới phân một trăm lẻ tám biệt viện, mỗi lần đại bỉ, chúng ta đều là tồn tại lót nồi, nghĩ thôi cũng khiến người ta bức tức.

Xếp hạng càng thấp, tài nguyên được phân phối lại càng ít, cứ tuần hoàn ác tính như vậy, gần ngàn năm qua, chênh lệch của chúng ta và những biệt viện khác cũng càng lúc càng lớn.

Từ lúc ta lên làm chưởng môn tới nay, vẫn luôn nỗ lực thay đổi tình cảnh này, đáng tiếc vẫn không thể thay đổi số mệnh, thực sự thẹn với sự phó thác của sư tôn.

Lăng Vân Tử thở dài.

Thiên phú của Lăng Vân Tử cực cao, hai mươi tuổi đã bước vào Đoán Cốt cảnh, một thanh trường kiếm càn quét đồng lứa, có thể nói là ý chí phong phát, nhất thời vô lưỡng.

Về sau bái vào môn hạ của chưởng môn lúc ấy, khi ba mươi lăm tuổi, chưởng môn viên tịch, tiếp nhận vị trí tiếp nhận.

Cảm niệm ân đức của sư tôn, Lăng Vân Tử một lòng muốn thay đổi hiện trạng của Huyền Thiên Biệt Viện, trả giá vô số tâm huyết, lại vẫn bất lực, khiến hắn có cảm giác thất bại rất sâu.

Đặc biệt là những năm gần đây, đệ tử càng lúc càng uể oải, không có cường giả nổ bật, càng khiến người ta nản lòng thoái chí.

Nhưng năm ngoái phía dưới tới báo, xuất hiện mấy hạt giống tốt cấp quái vật, khiến trái tim đã phủ đầy bụi nhiều năm của Lăng Vân Tử lại bắt đầu rục rịch.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play