Mưa máu đầy trời, giống như pháo hoa màu đỏ phân tán, dưới ánh mặt trời phát ra quang mang quỷ dị, tỏa ra sương mù màu máu, theo gió mà tan.

Một thiên tài Ngưng Huyết cảnh hậu kỳ cứ như vậy mà chết, thi cốt cũng không còn, tuy sương máu đã biến mất, nhưng mùi máu tanh vẫn tràn ngập trong mũi mọi người, đồng thời cũng khiến tâm linh mọi người chấn động.

Ai có thể ngờ được, các vị sư huynh nhìn qua thì rất bình đạm này lại tàn nhẫn như vậy, vừa xuất thủ chính lấy mạng người.

Long Trần cũng giật nảy mình, hắn không phải giật mình vì người vừa tử vong, mà là vị sư huynh vừa xuất thủ kia.

Công kích của hắn rất quỷ dị, không ngờ vận chuyển linh khí tới một loại trình độ cao nhất, phóng thích ra bên ngoài cơ thể, giết người từ cự ly xa, khiến Long Trần giật mình là, đó không phải một loại chiến kỹ, mà là một loại thể hiện thu phát tự nhiên đối với linh khí.

Phải biết rằng linh khí thu phát tự nhiên trong cơ thể đã vô cùng gian nan, mà phóng thích ra bên ngoài cơ thể, vẫn có thể làm được tới mức độ nắm giữ tuyệt đối như vậy, thực sự là quá kinh người.

Không thể hiện tu vi, không lộ ra hỏa khí đã kích sát một thiên tài, phần thực lực này thật sự khiến người ta cảm thấy sợ hãi.

Theo người đó bị kích sát, mọi người lại xôn xao, trong đám người xuất hiện một trận bối rối, đột nhiên ba thân ảnh từ trong đám người cấp tốc chạy ra.

Mọi người đầu tiên là sửng sốt, sau đó thì lập tức minh bạch, chỉ sợ ba người này cũng có vấn đề, thấy tình thế không ổn mới vội vàng bỏ chạy.

Khóe miệng mam tử đứng phía trước đám người hiện lên vẻ trào phúng, hừ lạnh một tiếng, điểm ra một chỉ, một đạo kình khí một đạo bay ra, giống như một đạo lợi kiếm.

Phập phập phập.

Nam tử đó điểm liền ba lần, ba người ở ngoài mấy trăm trượng đồng thời bị xuyên thủng, lập tức mất mạng, trong nhất thời toàn trường trở nên lặng ngắt không tiếng động.

Vừa rồi còn có người khinh thường những 'pháo hôi' này, hiện tại tất cả đều bị dọa sợ, đặc biệt là người lúc trước lên tiếng trào phúng, hiện giờ sắc mặt tái nhợt, mồ hôi túa ra.

- Được rồi, tiếp tục kiểm tra thiếp báo danh.



Nam tử tự xưng là huấn luyện viên ra lệnh cho mọi người tiếp tục kiểm tra thiếp báo danh của mọi người, xác minh từng người, vô cùng cẩn thận.

Cho dù cường đại như đám người Lôi Thiên Thương, Tề Tín cũng đều thành thành thật thật trình ra thiếp báo danh của mình, tuy bọn họ cuồng vọng, nhưng không phải kẻ ngốc.

Người ta dù sao cũng là sư huynh, cho dù là tồn tại lót nồi, tu hành ba năm ở Huyền Thiên Biệt Viện, cũng không phải bọn họ hiện tại có thể sánh bằng.

Vừa kính sợ, đồng thời trong lòng cũng tràn ngập chờ mong, nhân vật cấp pháo hôi cũng có thể trưởng thành tới loại trình độ này, thực lực của Huyền Thiên Biệt Viện thật sự quá khủng bố.

Long Trần khi giáo quan đó xuất thủ, đã cẩn thận cảm ứng, hắn hoảng sợ phát hiện, tu vi của người đó chỉ là Dịch Cân cảnh mà thôi.

Nói cách khác cũng xấp xỉ như nam tử áo trắng, nhưng chiến lực của hai người quả thực là một trời một đất, chênh lệch không ngờ lại lớn như vậy.

Đạo công kích hắn phát ra là một loại chiến kỹ, nhưng lại không giống chiến kỹ quá cao thâm, chắc là dưới Địa cấp.

Nhưng cho dù là chiến kỹ bình thường, được phát ra từ trong tay hắn, không ngờ cũng có một loại hiệu quả hóa mục nát thành thần kỳ.

Quan trọng nhất là, khi hắn công kích, nội tức không thay đổi, trong ba lần công kích, không ngờ không có khoảng cách rõ ràng, giống như là liền một mạch.

Người bình thường công kích, mỗi lần công kích xong, đều phải điều chỉnh khí tức một chút, mới tiếp tục công kích.

Cái này cũng giống như nhảy dây, sau khi nhảy một lần, sẽ rơi xuống, lại điểm mũi chân, mượn dùng lực lượng mới có thể nhảy lên.

Có người có thể liên tục phát ra ba lần công kích, nhưng loại tần suất đó tất nhiên sẽ như gió giật mưa rào, giống như một người nhảy một lần, quay dây ba lần, hoàn thành ba lượt, tuy vô cùng gian nan, nhưng có một số thiên tài vẫn có thể miễn cưỡng làm được.

Nhưng tần suất nam tử đó phát ra cũng không nhanh, xuất thủ thong dong, không hề dồn dập, hiển nhiên cái này có liên quan tới phương pháp tu hành của hắn.

- Lần này xem như đến đúng chỗ rồi, Huyền Thiên Biệt Viện này quả thực chính là một đại bảo tàng.



Trong lòng Long Trần mừng như điên.

Đúng lúc này, một nam tử đi đến trước mặt Long Trần, kiểm tra một chút thiếp báo danh của Long Trần.

- Hả?

Sau khi người đó nhìn thấy thiếp báo danh của Long Trần, sắc mặt hơi đổi, lại nhìn kỹ thêm một lần, mới đầy nghi hoặc nhìn Long Trần.

Động tác của người đó khiến Quách Nhiên ở bên cạnh hoảng sợ, thiếu chút nữa thì kêu thành tiếng, không phải thiếp báo danh của lão đại cũng có vấn đề chứ.

Động tác của người đó lập tức hấp dẫn không ít người, bởi vì Long Trần xếp cuối, phía trước trên cơ bản đều đã kiểm tra xong, lúc này đều nhìn về phía hắn.

Đường Uyển Nhi thấy nam tử đó lạnh lùng nhìn Long Trần, không khỏi giật thót, tên hỗn đản này đó phải là tới đục nước béo cò chứ.

Nghĩ tới tính cách vô lại không sợ trời không sợ đất đó của Long Trần, dường như thật sự có khả năng có chuyện như vậy, trong nhất thời phương tâm hơi loạn, không biết Long Trần liệu có bị giết hay không.

Chỉ có Lôi Thiên Thương và Tề Tín là thản nhiên nhìn về bên này, sắc mặt Tề Tín lại hiện lên một nét cười lạnh, hắn chỉ mong người đó sẽ một chưởng đập chết Long Trần.

- Vạn sư huynh, người xem thiếp báo danh này này.

Người đó rung rung tay, thiếp báo danh của Long Trần trực tiếp bay về phía tên giáo quan kia.

Vạn sư huynh tiếp nhận thiếp báo danh, cũng hơi sửng sốt, giương mắt nhìn Long Trần, nói:

- Ngươi chính là Long Trần?

Long Trần gật đầu, đồng thời trong lòng cũng có chút buồn bực, Đồ Phương lão đầu không oán không cừu với mình, chắc sẽ không hại mình chứ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play