Đường Uyển Nhi lẩm bẩm, hai nữ tử đi cạnh nàng ta nhìn nhau, đều lắc đầu bất đắc dĩ.

Đường Uyển Nhi mỉm cười, nhưng Quách Nhiên ở sau lưng Long Trần lại muốn khóc, hắn thậm chí có chút hối hận vì đã nhận Long Trần làm lão đại, hắn có một loại xung động muốn đâm dầu vào tường mà chết quách đi cho xong.

Lúc trước sống chết không muốn gia nhập thế lực của Diệp Tri Thu, về sau lại không biết là đầu óc cuối cùng cũng thông suốt, hay là được mỹ nữ đả động, rốt cuộc cũng trở lại bình thường, khiến Quách Nhiên mừng như điên không thôi.

Nhưng vừa gia nhập của thế lực của Đường Uyển Nhi, lại lập tức chĩa đầu mâu đối nghịch với một quái vật, Long Trần lão đại này, hắn rốt cuộc là muốn làm gì?

Tề Tín tức tới sắc mặt biến thành màu đen, bao nhiêu năm rồi, cho dù là trưởng bối trong gia tộc cũng chưa từng nói nặng nửa câu với hắn, ở bên ngoài cũng được người ta sùng bái như thần tượng, đã lúc nào bị chế giễu như vậy đâu?

- Ngươi đây là đang khiêu khích ta, ngươi có biết ngươi sẽ phải trả giá đắt thế nào không?

Tề Tín lạnh lùng nói.

- Khiêu khích? Không, ta chưa bao giờ làm chuyện nhàm chán như vậy cả, những chuyện ngu xuẩn như tranh đua tình cảm, ra vẻ khệnh khạng, cậy mạnh hiếp yếu đều là kẻ ngu ngốc như ngươi mới thích làm, ta cho dù muốn làm cũng không làm được.

Long Trần lắc đầu, nói một cách rất khiêm tốn.

Tất cả mọi người giật nảy mình, tiểu tử này rốt cuộc có lai lịch gì mà dám châm chọc khiêu khích Tề Tín như vậy, hắn là không muốn lăn lộn ở Huyền Thiên Biệt Viện, chuẩn bị phá bình phá chén, hay là hắn thực sự có tự tin đó?

- Cuồng vọng, để ta xem ngươi có cái vốn này hay không?

Cho dù hàm dưỡng của Tề Tín có tốt tới mấy cũng không chịu nổi sự trào phúng như vậy, đặc biệt là ở trước mặt nhiều người, nếu hắn còn không ra tay giáo huấn Long Trần, thanh danh của hắn sẽ mất hết.

Hừ lạnh một tiếng, Tề Tín chậm rãi bước về phía Long Trần, theo bước chân của hắn, khí tức chậm rãi đề thăng, càng lúc càng cường đại, thậm chí đại địa cũng run rẩy theo.

Mọi người biết Tề Tín nổi giận thật rồi, khí thế hiện tại của hắn không ngờ còn khủng bố hơn lúc trước kịch chiến với Lôi Thiên Thương.

Thấy Tề Tín tức giận, Lôi Thiên Thương và Nhạc Tử Phong đều híp mắt lại, bọn họ cũng muốn nhìn một chút, Long Trần rốt cuộc có con bài chưa lật gì mà dám chọc giận Tề Tín như vậy.



Đường Uyển Nhi đang ở trong rừng rậm rình coi thì do dự một chút, cuối cùng vẫn không đi ra, lẩm bẩm:

- Ai cũng nói người tốt không sống lâu, họa hại lưu ngàn năm, tên gia hỏa đó cũng không phải miếng bánh thơm gì, chắc không dễ dàng bị hạ như vậy, cứ nhìn xem đã.

Vốn Đường Uyển Nhi chỉ là muốn chọc ghẹo Long Trần một chút, xem Lôi Thiên Thương và Tề Tín có sai thủ hạ đi gây chuyện với Long Trần hay không, ai bảo hắn mắng mình khó nghe như vậy.

Nhưng chuyện sau lại càng lúc càng lớn, dần dần mất khống chế, nếu Long Trần bởi vì nàng ta mà bị đánh cho trọng thương, trong lòng nàng ta cũng sẽ áy náy.

Nhưng nàng ta lại lờ mờ cảm thấy, Long Trần hình như cũng không phải đèn cạn dầu, cho nên cứ quan vọng một chút rồi tính.

Mọi người thấy cảnh này đều lui ra xa xa, không ai muốn máu đổ dính người, dù sao đó cũng chính là cường giả cấp quái vật.

- Quách Nhiên, ngươi cũng lui ra xa một chút, đừng đứng ở đó.

Long Trần thấy Quách Nhiên vẫn đứng sau lưng mình, không chạy đi, ngoài miệng thì đuổi người, nhưng trong lòng lại có chút cảm động, không phải ai cũng dám đối mặt với một cường giả cấp quái vật.

- Lão đại, ta cũng muốn chạy lắm, nhưng ta đã sợ tới mức chân tay run rẩy, không đi được.

Quách Nhiên khóc không ra nước mắt nói.

- Sặc.

Long Trần đá một cước vào mông Quách Nhiên, Quách Nhiên lập tức vẽ ra một đường cong, bay thẳng ra xa hơn trăm trượng.

Sau khi một cước đá bay Quách Nhiên, Long Trần nhảy lên lưng Tiểu Tuyết, vẻ mặt kiêu ngạo nói với Tề Tín:

- Tiểu tử, phóng ngựa tới đây đi.

Mẹ nó, ngươi không phải thích ra vẻ khệnh khạng à, hôm nay sẽ cho ngươi biết, kỹ thuật không đủ, ra vẻ khệnh khạng thì chỉ có tự mất mặt thôi.

Tề Tín hừ lạnh một tiếng, dưới chân dùng sức, cả người giống như một thanh bình thường đánh thẳng tới Long Trần.



Vù.

Nhưng hắn vừa động, một đạo phong nhận đã bay tới, đó là Tiểu Tuyết phun ra, tuy uy lực không lớn như lúc trước, có điều Tề Tín cũng không muốn đón đỡ, hắn không cần thiết phải phân cao thấp với một con ma thú, hắn chỉ cần chế ngự được Long Trần là được rồi.

Tề Tín vội vàng tránh sang bên, nhưng hắn vừa tránh đạo công kích đó, lại một đạo phong nhận ập tới, hắn chỉ có thể lại tránh tiếp, không ngờ không thể tiến tới được.

Vù vù vù...

Khiến Tề Tín kinh hãi là, Long Trần ngồi trên lưng Tiểu Tuyết, không ngừng sai Tiểu Tuyết phun ra phong nhận, tuy cường độ không cao, nhưng cực kỳ dày đặc, khiến hắn trở nên tay chân luống cuống.

Long Trần nhìn Tề Tín tránh trái tránh phải, bỗng nhiên hô lên:

- Các vị phụ lão hương thân, già trẻ lớn bé, đi ngang qua bảo địa xin ghé lại xem, hiện giờ chọc khỉ một hồi, hy vọng mọi người có tiền ủng hộ tiền, không có tiền thì vỗ tay cổ vũ.

Mọi người xem này, đây là nhảy cao, đây là ngã lăn, ta nói với các ngươi nhé, không có mười năm tám năm huấn luyện đặc biệt thì tuyệt đối không làm được gọn gàng dứt khoát như vậy đâu.

Long Trần ngồi trên lưng Tiểu Tuyết, vừa khống chế Tiểu Tuyết công kích,vừa đưa ra một số lời bình chuyên ngành cho động tác của Tề Tín, khiến người toàn trường mắt lòi khỏi tròng, đây là thực sự đang đùa bỡn Tề Tín như khỉ.

- Tiểu tử, ngươi đây là đang muốn chết.

Tề Tín cuối cùng cũng nổi giận, toàn thân bộc phát ra hơi nước đầy trời, giống như một cái lồng trong suốt, bọc hắn ở bên trong, đỡ lấy phong nhận Tiểu Tuyết, lao thẳng tới Long Trần.

- Tiểu Tuyết, đánh hắn đi.

Long Trần hừ lạnh một tiếng, lúc trước để nắm giữ tần suất, giảm bớt lực độ công kích, hiện giờ thấy Tề Tín xông tới, trực tiếp sai Tiểu Tuyết giở ra tuyệt chiêu.

Tiểu Tuyết gầm lên một tiếng, lông tơ toàn thân dựng đứng, một cỗ uy áp khủng bố bùng nổ, miệng há to, phun ra một quả cầu, bay thẳng về phía Tề Tín.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play