Sau khi Long Trần về nhà, vẫn luôn ở bên cạnh cha mẹ, hiện giờ ly biệt sắp tới, Long Trần đặc biệt quý trọng thời gian hiện tại.

Trong lúc này Long Trần và Sở Dao có tới hoàng cung một lần, nhìn thấy Sở Phong đang nằm ngẩn ngơ trên long án.

- Sao, sắp làm hoàng đế rồi? Có áp lực không?

Long Trần cười nói.

Sở Phong thấy Long Trần và Sở Dao tiến vào, không khỏi mừng rỡ:

- Long huynh, tỷ tỷ, các ngươi tới chơi à?

- Chúng ta đến xem hoàng đế tương lai ngươi có lười biếng hay không, quả nhiên ngươi không khiến chúng ta thất vọng.

Sở Dao che miệng cười nói.

Mặt Sở Phong hơi đỏ lên, có chút mất tự nhiên nói:

- Hiện giờ đế quốc rối loạn, ném cho ta cục diện rối rắm như vậy, ta ngay cả ngủ cũng chẳng được yên.

Long Trần thấy hai mắt Sở Phong đỏ rực, biết đây là do hắn phải chịu áp lực quá lớn dẫn tới, lắc đầu nói:

- Thuật Đế vương chính là phải biết dùng người giỏi, nếu chuyện gì cũng muốn tự mình đi làm, không mệt chết mới là lạ.

Từ xưa đến nay, bên cạnh minh quân đều sẽ có một số năng thần, mà bên cạnh hôn quân thì đều sẽ có một số gian thần.

Cái này phải xem ngươi phân biệt tốt xấu trong đó thế nào, đạo làm vua là ở chỗ ngươi phải có một đôi tuệ nhãn, có một trái tim không thể bị che mờ, có thể nắm giữ tất cả chung quanh, khi cần thiết thì phải tâm - ngoan - thủ - lạt.

Bốn chữ cuối cùng, Long Trần nói cực kỳ âm trầm, hơn nữa sắc mặt cũng vô cùng nghiêm túc, Sở Dao Sở Phong đều chấn động.

- Thân là đế vương thì phải ác, không chỉ ác với người khác, cũng phải ác với chính mình, nếu không thì ngươi rất khó ngồi vững ở vị trí của mình.

Long Trần nói một cách nghiêm túc.

- Long Trần, hiện giờ đế quốc đã gió êm sóng lặng, Đại Hạ vẫn luôn như hổ rình mồi đối với Phượng Minh đã lâm vào nội loạn, Phượng Minh tương lai không có địch nhân, vì sao ngươi còn hù dọa Sở Phong?

Sở Dao có chút oán trách nói.

- Tỷ tỷ, Long huynh nói không sai, là một đế vương, phải ác với mình, địch nhân đời này đều bị Long huynh và thúc phụ quét sạch rồi.



Nhưng giang sơn này đến trong tay hậu đại của ta, bọn họ cũng sẽ phải đối mặt với đối thủ cường đại, nếu không đủ ác với mình, chỉ cầu an nhàn, vậy thì không thể làm gương cho hậu đại, như vậy Phượng Minh chẳng khác nào sẽ bắt đầu suy bại từ trong tay ta, đến đời con cháu thì sụp đổ, ta sẽ trở thành tội nhân của Sở gia chúng ta, Long huynh, ta đã hiểu!

Sở Phongnói.

- Cách xưng hô Long huynh này ta cảm thấy không chính xác, nếu được người ta gọi là tỷ phu, ta sẽ cao hứng hơn nhiều!

Long Trần cười nói.

- Long Trần, ngươi... Bại hoại.

Dù sao da mặt Sở Dao cũng mỏng, đánh nhẹ Long Trần một cái, đỏ mặt chạy ra ngoài.

Sở Dao đi rồi, Long Trần nhìn Sở Phong nói:

- Ta và tỷ tỷ ngươi sắp phải rời khỏi Phượng Minh, kỳ thật lần này tới là để cáo biệt ngươi.

Trong mắt Sở Phong hiện lên một tia đau xót:

- Ta biết, ta có nghe nói rồi, ta và tỷ tỷ từ nhỏ sống nương tựa lẫn nhau, dựa vào giả ngây giả dại mà sống sót, hiện giờ chúng ta cuối cùng cũng được tự do, tỷ tỷ lại phải đi.

Tỷ tỷ của ta rất yêu ngươi, ta cũng biết ngươi cũng quý trọng nàng ta như tính mạng của mình, cho nên ta rất yên tâm.

- Ừ, yên tâm đi, ta sẽ không để Sở Dao phải chịu ủy khuất.

Long Trần trịnh trọng nói, đây xem như là một lời hứa.

Long Trần và Sở Dao vừa từ hoàng cung đi ra liền đụng phải Vu Mập, hiện giờ Vu Mập mặc một thân triều phục, trông vô cùng khí phách.

- Long ca, cuối cùng cũng tìm được ngươi rồi, chúng ta chuẩn bị một tiệc rượu tiễn đưa ngươi đó.

- Các ngươi làm sao mà biết được?

Long Trần ngạc nhiên nói.

- Còn phải hỏi nữa à, toàn bộ người đế đô đều biết rồi, mau đi thôi, chúng ta hôm nay không say không về.

Long Trần và Sở Dao đi tới Tụ Anh Lâu, đám người Thạch Phong, Hầu Tử sớm đã đến đông đủ, thấy Long Trần vừa đến, đều đứng lên.

- Long Trần, thật sự phải đi à?

Thạch Phong có chút không nỡ nói.



Long Trần gật gật đầu nói:

- Ta muốn tới không gian rộng lớn hơn, Thạch Phong, hay là ngươi cũng đi thử xem.

Hai mắt Thạch Phong sáng rực, có điều lập tức lại trở nên ủ rũ, lắc đầu nói:

- Hay là thôi đi, với chút năng lực này của ta, căn bản không đủ xem.

- Hôm nay sao lại khiêm tốn thế?

Long Trần cười nói.

- Ha ha, Long ca, Thạch Phong không phải là khiêm tốn, hắn là không nỡ rời khỏi đế đô, người ta không nỡ bỏ mỹ nhân.

Hầu Tử ở bên cạnh ồn ào nói.

- Mỹ nhân?

Long Trần sửng sốt.

- Long Trần, ngươi đừng nghe bọn họ nói bậy.

Tiểu tử Thạch Phong này không ngờ có chút đỏ mặt.

- Long ca, Thạch Phong và ngươi huynh đệ, có điều các ngươi hiện tại lại có một tầng quan hệ khác.

Một người cười nói một cách thần bí.

- Quan hệ gì?

Long Trần cảm thấy rất mạc danh kỳ diệu.

- Khà khà, sau này các ngươi chính là anh em đồng hao.

Tên mập cười xấu xa.

Long Trần và Sở Dao đều sửng sốt, tin tức này quá đột nhiên.

- Khà khà, thái tử đã tác hợp Nhị công chúa và Thạch Phong, tin chắc không bao lâu nữa, Thạch huynh có thể ôm mỹ nhân về rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play