Đá vụn bay xuống, phía dưới lộ ra một vật, đó là một túi vải nho nhỏ, Long Trần cầm lấy, phát hiện bên trên dán một tờ giấy màu vàng.
Tờ giấy đó vô cùng kỳ quái, nhìn qua giống giấy, lại mềm mại giống như vải gấm, đồng thời lại cứng như da thú.
Trên tờ giấy màu vàng vẽ một loại văn lộ vô cùng kỳ dị, tỏa ra quầng sáng mờ mờ.
- Người đó nói phù văn này có thể ngăn cách khí tức của thứ bên trong, bảo ta trong mười năm đừng có mở, nếu không sẽ dẫn tới họa sát thân, hiện giờ đã mười mấy năm trôi qua rồi, ngươi mở đi.
Long Thiên Khiếu nói.
Long Trần gật gật đầu, gỡ phù văn bên trên, mở cái túi vải này, một viên ngọc bội ánh vào mi mắt Long Trần.
Ngọc bội chỉ to bằng bàn tay trẻ con, chiếu ra màu tím, được điêu khắc thành một con rồng cuộn mình tao hình cổ xưa.
Ngoài mặt nhìn thì không có gì, nhưng Long Trần cầm vào trong tay, lập tức cảm thấy tâm tĩnh thần yên, những tình tự mê man, khiếp sợ, phẫn nộ vừa rồi lập tức biến mất vô tung vô ảnh.
Long Trần khiếp sợ phát hiện, nếu cầm khối ngọc bội này, nếu hắn tu hành, có thể lập tức tiến vào trạng thái nhập định.
Phải biết rằng nhập định là nói khi người ta tu luyện bài trừ tất cả tạp niệm, thiên nhân giao cảm, tâm thần hợp nhất, tiến vào một loại trạng thái đặc thù.
Ở dưới loại trạng thái này, tốc độ tu luyện sẽ tăng gấp bội, hơn nữa căn cơ vô cùng ngưng thực, là một loại trạng thái mà người tu hành khao khát nhất.
Có điều đại đa số người bởi vì sinh hoạt trong đủ loại khốn nhiễu, hoặc là lo âu, hoặc là vui giận, rất khó tiến vào loại trạng thái này.
Một người tu hành bình thường, một tháng tiến vào trạng thái nhập định một lần đã là phải cảm ơn trời đất rồi.
Tuy Long Trần mỗi lần đều có thể tiến vào trạng thái nhập định, nhưng vậy ít nhất cũng cần tĩnh tâm hơn một tiếng để bài trừ tạp niệm mới có thể miễn cưỡng làm được.
Phải biết rằng Linh hồn chi lực của hắn vô cùng cường đại, cũng phải gian nan như vậy mới có thể nhập định, càng đừng nói tới người khác.
Mà cầm khối ngọc bội này, Long Trần tùy thời tùy chỗ đều có thể tiến vào trạng thái nhập định, điều này thật sự quá kinh người.
Trong túi vải trừ khối ngọc bội này ra, không có bất kỳ thứ gì khác, Long Trần cầm ngọc bội trong tay, cẩn thận quan sát.
Ồ! Đằng sau có chữ viết.
Long Trần bỗng nhiên cảm thấy, mặt trái ngọc bội có cảm giác gồ ghề cực nhỏ, vội vàng lật ngọc bội lại nhìn, chỉ thấy mặt trái ngọc bội viết bốn hàng chữ nhỏ:
- Long khiếu cửu thiên, ngạo thị hồng trần. Bình an hỉ nhạc, vĩnh thế bất phân.
Bốn hàng chữ lại xuất phát từ bút tích của hai người, hai câu trước viết một cách cứng cáp, giống như trường thương đại kích, muốn thoát phá thương khung, tràn ngập ý tứ ngạo thị thiên hạ, đây là chữ của một nam nhân viết ra.
Mà hai hàng chữ còn lại thì là chữ nhỏ xinh đẹp, vừa nhìn đã biết là xuất phát từ tay nữ tử, trong những hàng chữ tràn ngập nhu tình.
Nhìn bốn hàng chữ, Long Trần giống như nhìn thấy một hình ảnh, trong hình ảnh là một nam nhân và một nữ tử đang chời với một đứa trẻ.
Nam nhân hy vọng nhi tử có thể ngạo thị thiên hạ, bễ nghễ đàn luân, làm một anh hùng đỉnh thiên lập địa.
Mà nữ tử thì hy vọng hài tử có thể trưởng thành khỏe mạnh, bình an, một nhà ba người trọn đời không chia cách.
Bất tri bất giác, mắt Long Trần đã ươn ướt, hai người đó chính là cha mẹ thân sinh của mình, hắn có thể cảm nhận được chân tình lộ ra trong những hàng chữ của bọn họ.
Bọn họ cũng yêu mình, nhưng mình lại không biết bọn họ trông thế nào, càng không biết bọn họ có còn sống hay không.
Long Trần bỗng nhiên ngửa mặt lên trời thét dài, tiếng hét xuyên qua mây trên trời, chấn cho cả sơn cốc vang ong ong.
Vận mệnh giống như một bàn tay vô tình, tùy ý chọc ghẹo Long Trần, Long Trần muốn phản kích, nhưng lại không đủ lực lượng, loại cảm giác uất ức này khiến người ta phát cuồng.
Thét dài cả một nén hương, sự uất ức trong lòng Long Trần mới hơi giảm đi một chút, đồng thời cũng càng kiên định quyết tâm phải trở nên mạnh mẽ, hắn muốn đi tìm cha mẹ thân sinh của mình.
- Long khiếu cửu thiên, ngạo thị hồng trần. Bình an hỉ nhạc, vĩnh thế bất phân.
Long Thiên Khiếu lẩm bẩm lại câu đó, không khỏi thở dài.
- Phụ tử chúng ta đúng là có duyên, lúc trước khi mẹ ngươi mang thai, ta đã từng ảo tưởng, con ta sẽ thành một anh hùng như thế nào, tương lai sẽ cường đại hơn cả hơn người cha này.
Mà mẫu thân ngươi thì hy vọng hài tử có thể lớn lên một cách vô lo vô nghĩ, nàng ta không muốn hài tử của mình đi làm anh hùng bỏ đi gì đó.
- Cha, người đó còn nói gì không?
Long Trần nhìn ngọc bội hỏi.
- Lúc ấy ta hỏi hắn, nếu ngươi trưởng thành thì làm thế nào để đi tìm cha mẹ ngươi, người đó nói, chỉ cần ngươi đủ cường đại, khi bước lên đỉnh của tu hành, tất nhiên sẽ biết cha mẹ của ngươi là ai.
Nếu không đạt tới đỉnh của tu hành, tất cả đều không có ý nghĩa, chẳng thà làm một phàm nhân vô lo vô nghĩ.
Long Thiên Khiếu nói.
- Đỉnh của tu hành,? Rốt cuộc là trình độ gì mới là đỉnh của tu hành?
Long Trần không nhịn được hỏi.
Long Thiên Khiếu cười khổ:
- Ta cũng không biết, có điều ít nhất cũng phải mạnh hơn người đó mới được.
Long Thiên Khiếu nói xong, chỉ chỉ hẻm núi trước người, ý tứ đó rất rõ ràng, người giống như hắn cũng chỉ có thể làm người hầu, còn lại thì phải tự Long Trần đi tưởng tượng.
Long Trần nhẹ nhàng vuốt ve ngọc bội, gật đầu nói:
- Sẽ thôi, hơn nữa ngày đó sẽ không quá xa.
- Ta tin ngươi có thể, đi thôi, chúng ta về đế đô, đế đô hiện giờ đang hơi loạn.
...
Hiện giờ đế đô quả thật hơi loạn, từ sau khi mỏ linh thạch bại lộ, vô số cao thủ ùa tới Phượng Minh, giống như kền kện ngửi thấy mùi thi thể.
- Trời ạ, các ngươi có nhìn thấy không, con báo kéo xe đó còn to gấp đôi cái nhà.
Một con ma thú, kéo một chiếc liễn xa xa hoa đi qua trước mặt mọi người, dẫn tới tiếng kinh hô chấn động của mọi người.
- Lại nữa kìa, là ma thú phi hành, đúng là khủng khiếp.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT