Đồng tử Long Trần co rút lại, nhìn nam tử áo trắng trước mắt, có điều không lộ ra quá nhiều kinh ngạc.
Khi hắn vừa đến đây, đã cảm thấy có một đôi mắt đang nhìn mình chằm chằm, lúc đầu địch ý rất nhạt, nhưng theo mình trảm sát cao thủ Dịch Cân cảnh, cỗ địch ý đó càng lúc càng đậm.
Cho tới về sau, Long Trần có thể cảm ứng được rõ ràng, hắn ở ngay phía sau Tứ hoàng tử, chỉ có điều người này có thể dễ dàng đỡ được một kích của mình như vậy, cũng khiến hắn giật mình không nhỏ.
Sự xuất hiện của nam tử áo trắng khiến tất cả mọi người lắp bắp kinh hãi, Long Thiên Khiếu vội vàng chạy tới bên cạnh Long Trần, vẻ mặt ngưng trọng nhìn nam tử áo trắng này.
- Ngươi chính là chủ mưu phía sau màn?
Long Trần lạnh lùng nói.
- Cứ coi là vậy đi.
Nam tử áo trắng thản nhiên nói.
- Tay chân trên người ta chính là ngươi làm?
Nam tử áo trắng lắc đầu:
- Ta không biết tay chân ngươi nói là chỉ cái gì, ngoài ra ngươi đừng tự quá đánh giá cao bản thân, ta không thèm động tay chân với một con kiến.
Ầm.
Nam tử áo trắng nói xong, đột nhiên trong lòng bàn tay hiện lên một tia bạch quang, cong ngón tay búng lên mũi kiếm một cái, Long Trần cảm thấy kiếm bản to trong tay chấn động, cả người đã bay ngược ra sau, lùi hơn chục trượng mới đứng vững lại được.
Trong lòng Long Trần kinh hãi, nam tử áo trắng đó không hề lộ ra bất kỳ tu vi gì, bằng vào lực lượng của một chỉ, không ngờ có thể so với một kích toàn lực của Dịch Cân cảnh hậu kỳ.
- Ngươi là người tông môn?
Long Thiên Khiếu kinh nghi bất định nói.
- Một người sắp chết, không cần thiết biết nhiều như vậy.
Nam tử áo trắng thản nhiên nói.
Vẻ mặt Long Thiên Khiếu ngưng trọng nhìn nam tử áo trắng, thấp giọng nói với Long Trần:
- Trần nhi, lát nữa ta cầm chân hắn, ngươi có thể chạy bao xa thì cố chạy bấy nhiêu xa.
Thấy vẻ mặt Long Trần không hiểu, lại nói:
- Người tông môn cường đại hơn xa tưởng tượng của chúng ta, những người phàm tục chúng ta hoàn toàn không thể so sánh, chiến lực của bọn họ vô cùng khủng bố.
Long Trần lắc đầu:
- Xin lỗi, ta không làm được.
Thấy sắc mặt Long Thiên Khiếu trầm xuống, Long Trần không đợi hắn lên tiếng, nói thẳng:
- Ta đã trưởng thành, ta có quyền tự lựa chọn, ta không muốn làm một kẻ hàn nhát sống không bằng chết.
Long Thiên Khiếu vốn đang định nói gì đó, có điều thấy Long Trần nói như vậy, lại nhìn biểu cảm kiên nghị của Long Trần, lời nói đến bên miệng lại đành nuốt về.
Nhìn nhi tử của mình, trong hai mắt toàn là vẻ tán thưởng, mỉm cười, vỗ vỗ vai Long Trần, nói:
- Được, vậy để hai cha con chúng ta kề vai chiến đấu.
Nam tử áo trắng lạnh lùng nhìn hai người bọn Long Trần nói cười, không hề có thần sắc bực mình, quay đầu nói với Tứ hoàng tử:
- Dẫn theo người của ngươi cút xa một chút, mạng của ngươi còn tác dụng với ta, đừng để lát nữa bị chấn chết.
Tuy lời nói có chút đả thương người, có điều lọt vào trong tai Tứ hoàng tử, lại giống như âm thanh của tự nhiên, vội vàng lui về phía sau.
Vốn đại sự lần này hoàn toàn đã bị hắn làm hỏng, vốn hắn cho rằng mình cũng không sống được nữa, không ngờ nam tử áo trắng lại tha cho hắn.
Nam tử áo trắng cũng biết, chuyện này không trách được Tứ hoàng tử, có thể nói Tứ hoàng tử làm việc đã xem như rất cẩn thận rồi, lúc trước hắn cũng rất tán thưởng tính toán của Tứ hoàng tử.
Có thể nói lần thất bại này của Tứ hoàng tử là thua trên vận khí, vận khí của hắn quá kém, gặp phải Long Trần, có điều chuyện này đổi lại là ai đến làm cũng không tốt hơn được Tứ hoàng tử.
Tuy trong lòng thật sự không cam lòng, có điều nam tử áo trắng vẫn giữ bình tĩnh, lần này bởi vì sự xuất hiện của Long Trần, kế hoạch phải thay đổi một chút.
Có điều chỉ cần giết phụ tử Long gia, kế hoạch vẫn sẽ được tiến hành, chỉ là kéo dài thêm một đoạn thời gian mà thôi, hắn không quan tâm.
- Thời gian nói lời tạm biệt kết thúc rồi, con kiến hèn mọn, có thể chết được rồi.
Thân hình nam tử áo trắng khẽ động, người đã bay tới trước mặt hai người, đánh ra một chưởng, trên lòng bàn tay hắn, hiện ra vầng sáng nhàn nhạt, bao phủ bốn phương tám hướng, khiến không gian chấn động.
Trong lòng Long Trần chấn động, đây rõ ràng là một loại chiến kỹ Địa cấp, nhưng trước khi nam tử áo trắng sử dụng lại không hề có dấu hiệu.
Cường giả như Hạ U Vũ, muốn thôi động chiến kỹ Địa cấp, cũng cần mấy hơi thở để súc lực, nếu không căn bản không thể vận chuyển được năng lượng khổng lồ đó.
Mà người trước mắt này, giống như Long Trần, hoàn toàn không cần súc lực, điều này khiến Long Trần kinh hãi, kiếm bản to trong tay chém ra.
Khi Long Trần xuất kích, Long Thiên Khiếu sớm đã bắt đầu súc lực cũng chém ra một đao, đao khí ngút trời.
Ầm.
Một tiếng nổ vang lên, sóng khí phun trào, Long Trần có thể cảm thấy một cỗ cự lực truyền đến, cả người bay ngược ra sau.
Long Thiên Khiếu cũng như vậy, có điều tuy Long Thiên Khiếu cũng bị đẩy lui, nhưng so với Long Trần thì ung dung hơn nhiều, hơn nữa không bị chấn ra xa như Long Trần.
- Vận lực mười thành, chỉ phát tám phần, tiến thối tự nhiên, chân như mọc rễ.
Long Thiên Khiếu nhắc nhở.
Long Thiên Khiếu lui lại ít hơn Long Trần mấy bước, không phải lực lượng của Long Thiên Khiếu lớn hơn Long Trần, mà là một kích của Long Thiên Khiếu bảo lưu dư lực, có thể tiến có thể lùi, có thể công có thể thủ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT