Bùm.

Một con mãnh hổ sặc sỡ dài đến hơn hai trượng ngã xuống đất, trên cái đầu khổng lồ cắm một thanh kiếm bản to dài hơn bảy thước.

Phập.

Trường kiếm rút ra khỏi đầu mãnh hổ, kéo theo một chùm mưa máu.

Long Trần lau mồ hôi trên trán, nhìn nhìn mấy con ma thú phía sau, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.

Hai ngày này Long Trần kéo thi thể ma thú tiến về phía trước, quả nhiên đúng như hắn dự đoán, máu của ma thú sẽ dẫn tới các mãnh thú khác.

Những mãnh thú đó cực kỳ mẫn cảm với mùi máu tươi, mùi máu tươi có nghĩa là có ma thú bị thương, ma thú đều vô cùng hung tàn, bình thường vì tranh đoạt địa bàn, thường xuyên tranh đấu kịch liệt.

Ở trong rừng rậm, trên cơ bản bị thương có nghĩa là tử vong, những ma thú bình thường không dám khiêu khích đều sẽ tìm tới cửa.

Mãnh hổ này đã là ma thú thứ tám cắn câu rồi, hiện giờ phía sau Long Trần là một chuỗi thi thể ma thú rất dài.

Có hổ, có báo, còn có rắn mối khổng lồ, một hàng chỉnh tề, đều bị Long Trần dùng gân thú buộc chặt lại.

Tiểu Tuyết thì vẫn nhàn nhã tựa vào thi thể mãnh thú mà điên cuồng ăn, ăn no thì lại trực tiếp ngủ, ngủ dậy thì lại ăn.

Mội hàng dài thi thể ma thú liền thành liễn xa xa hoa của nó, còn là loại mang theo tiệc đứng miễn phí.

Long Trần nhìn một chút, hiện giờ có tám con ma thú cấp hai, sáu con là ma thú cấp một đỉnh phong, chắc đủ trả nhân tình cho thần rừng rồi.

Phải biết rằng một con ma thú cấp hai, lực lượng huyết nhục có thể so với mười con ma thú cấp một, những chiến quả này của Long Trần đã sớm vượt qua yêu cầu của thần rừng.

Long Trần cảm niệm ân đức của người ta, hắn không muốn nợ quá nhiều nhân tình, ngoài ra khi mình ngăn cản thiên phạt, thần rừng cũng từng xuất thủ tương trợ.

Long Trần vốn định săn nhiều hơn một chút, có điều đi cả một ngày, không ngờ không có ma thú nào chịu tới, ma thú cấp hai trên cơ bản cũng không có.



Một số ma thú cấp một nhỏ yếu, cho dù ngửi thấy mùi máu tươi, cũng không dám tới, cho dù ma thú cấp hai bị trọng thương, cũng có thể dễ dàng kích sát chúng.

Bận rộn cả một ngày, sau khi thấy không còn thu hoạch nữa, Long Trần kéo một chuỗi ma thú dài tới ngọn núi chỗ thần rừng.

Khi Long Trần đi tới trước cây đại thụ, nữ tử áo trắng chậm rãi hiện lên, có điều đối với thi thể ma thú giống như núi nhỏ ở phía sau Long Trần, lại không hề có cảm xúc gì.

- Ngươi đã đến rồi à?

- Ừ, đến trả nợ.

Long Trần cười nói.

- Thù lao ngươi mang đến vượt quá yêu cầu lúc trước của ta, điều này đối với ngươi là không công bằng.

Nữ tử áo trắng nói.

- Thế giới này, vốn đã không tồn tại công bằng, ta làm như vậy, chỉ là để tâm an mà thôi, ta không thích nợ nhân tình.

Long Trần nói.

Nữ tử đó gật đầu:

- Vậy thì đa tạ, huyết nhục ngươi mang đến chắc để đủ thi triển Huyết Tế Kết Giới, phá không gian quay về Linh giới rồi.

Nói xong, cây đại thụ hơi run run, thi thể ma thú giống như núi nhỏ phía sau Long Trần trong mấy hơi thở đã biến mất.

Tiểu Tuyết vốn đang ngủ trên thi thể ma thú, đột nhiên bừng tỉnh, nhìn thi thể ma thú biến mất, không khỏi khẩn trương, muốn cắn thêm một miếng, nhưng lại cắn hụt, không khỏi hướng về phía nữ tử đó mà gầm lên.

- Tiểu Tuyết, đừng làm ồn.

Long Trần thấy Tiểu Tuyết tức giận, không khỏi có chút buồn cười, vội vàng quát ngừng tiểu gia hỏa này.



- Ha ha, ngươi nói ta đoạt thịt của ngươi à?

Nữ tử đó cười nói:

- Sự trưởng thành của ngươi đích xác cần huyết nhục, có điều ta có thể cho ngươi thứ tốt hơn huyết nhục.

Nói xong ngọc thủ của nữ tử đó duỗi ra, một đạo quang mang bắn vào mi tâm của Tiểu Tuyết, khiến Long Trần kinh hãi là, Tiểu Tuyết sau khi bị quang mang đó chiếu vào, thân thể không ngờ bắt đầu chậm rãi biến to.

Từ chỉ có hơn ba thước lúc trước, tăng vọt đến gần một trượng, cơ hồ cao ngang bả vai Long Trần, Long Trần sợ tới ngây người, đây là đang bơm hơi?

Hơn nữa Long Trần có thể từ trên người Tiểu Tuyết cảm nhận được khí tức càng lúc càng cường đại, hắn quả thực không thể tin được vào hai mắt của mình.

- Cấp hai?

Hiện tại khí tức từ trên người nó phát ra, không ngờ là khí tức của ma thú cấp hai.

- Lấy thịt của của ngươi, ta tặng ngươi năng lượng trưởng thành, chúng ta xem như không ai nợ ai.

Nữ tử đó mỉm cười, xoa đầu Tiểu Tuyết.

Điều này khiến Long Trần hoảng sợ, phải biết rằng Tiểu Tuyết trừ mình ra thì không cho bất kỳ ai đụng vào, vạn nhất Tiểu Tuyết công kích nàng ta thì không hay.

Có điều thái độ lúc này của Tiểu Tuyết rất khác thường, để mặc nữ tử đó vuốt ve đầu mình, giống như vô cùng hưởng thụ, sau đó nằm trên đất, chậm rãi ngủ.

- Ta đã hoàn thành mở linh cho nó, coi như là bồi thường đối với nó.

Nữ tử đó nói với Long Trần.

- có vẻ như, ta lại nợ ngươi nhân tình rồi.

Long Trần không khỏi lắc đầu cười khổ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play