Trải qua hỗn loạn ngắn ngủi, lão giả kia vẫn hô lên kết quả cuối cùng.
Tuy Lý Hạo không phải Long Trần giết, thế nhưng Long Trần đã đánh bại Lý Hạo, muốn giết đối phương dễ như trở bàn tay, cho nên phán Long Trần thắng là hợp tình hợp lý.
Theo Long Trần thắng lợi, trong lòng vô số người thở dài, kết quả này để bọn hắn mất hết vốn liếng a.
Có mấy chục người thì lớn tiếng hô to, bọn hắn mua Long Trần thắng nha, mà đám người Vu bàn tử thì như sói tru la hét.
Lý Hạo nằm ở trên võ đài lại không ai để ý, tự có người của võ đài thông báo cho người nhà của hắn đến nhận thi thể.
Quyết đấu trên Sinh Tử Đài là sự tình được pháp luật đế quốc duy trì, bất luận kẻ nào cũng không được âm thầm trả thù, Lý Hạo chỉ là con thứ, địa vị không quá cao, chết thì chết, sẽ không có mấy người để ý, đây chính là chỗ đặc trưng của Phượng Minh Đế Quốc.
Long Trần đi xuống đài, đám người Vu bàn tử hoan nghênh giống như anh hùng, Thạch Phong cười ha ha vỗ vai hắn nói.
- Khá lắm, lúc nào ngươi trở nên mạnh mẽ như vậy, sao không sớm nói cho ta biết, ta ở dưới đài là sợ đến xanh mặt.
Thạch Phong có chút oán giận nói.
- Long huynh, a không, Long ca, sau này chúng ta theo ngươi lăn lộn, ngươi phải bảo vệ chúng ta nha.
Đám người Vu bàn tử hai mắt tỏa sáng nói.
Long Trần cười ha ha nói:
- Không thành vấn đề, đi, chúng ta đi lấy tiền đặt cược.
Mọi người không khỏi hoan hô, ở trong ánh mắt hâm mộ của vô số người, Long Trần nhận tới ba triệu kim tệ.
Khi tấm tinh thẻ có ba triệu kim tệ tới tay Long Trần, hắn còn hưng phấn hơn cả lúc chém giết Lý Hạo.
Hắn biết Lý Hạo chỉ là một con cá nhỏ, trước khi chết lộ ra đồ vật, để cho hắn càng thêm cảnh giác.
Vốn hắn nghĩ mình bị bắt nạt, bất quá là bởi vì thế hệ trước không hợp, nhưng bây giờ xem ra không phải đơn giản như vậy, mình chỉ là một con cờ mà thôi.
Chỉ là một phế vật, trong nhà lại nghèo rớt mùng tơi, đối phương lại trăm phương ngàn kế đối phó hắn, rất rõ ràng là nhằm vào phụ thân của hắn rồi.
- Xem ra rất phức tạp.
Bất quá nhìn ba triệu kim tệ trong tay, Long Trần không khỏi tự tin lên, lẽ nào đây chính là cảm giác giàu nứt đố đổ vách trong truyền thuyết?
Cùng mọi người rời đi, Long Trần tìm một trà lâu chúc mừng, sau đó trả lại tiền vốn cho mọi người.
Bất quá tiền thắng đều lưu lại, Long Trần cho mọi người một cái hứa hẹn, để bọn hắn hưng phấn không thôi:
Sau này mọi người tu hành, đều bao ở trên người Long Trần.
Đám người Vu bàn tử không khỏi đại hỉ, bọn hắn đều là người không cách nào tu hành, nếu như kẻ khác nói, bọn hắn còn sẽ không tin.
Thế nhưng Long Trần vốn giống như bọn hắn, bây giờ lại có thể một chiêu thuấn sát Lý Hạo, đó là chân thực cỡ nào?
Nghe Long Trần nói như vậy, mọi người đều mừng như điên, bất quá Long Trần bảo bọn hắn chú ý bảo mật, làm tất cả đều yên lặng gật đầu.
Long Trần nói trịnh trọng như vậy, hơn nữa quan hệ đến tương lai của mọi người, thậm chí trọng yếu còn hơn tính mạng, bọn hắn không dám không cẩn thận.
Sau khi đám người Vu bàn tử rời đi, Long Trần lại cùng Thạch Phong hàn huyên một chút, Thạch Phong là một thiên tài, ở trong các thế tử tư chất tốt nhất, đã là Tụ Khí bát trọng thiên, bất cứ lúc nào cũng có thể bước vào tầng chín, trước hai mươi tuổi tiến vào Ngưng Huyết cảnh là không có vấn đề.
Thông qua hai lần quan sát, Thạch Phong tuyệt đối là người đáng giá tín nhiệm, sau khi hỏi rõ trạng thái tu hành của Thạch Phong hiện tại, Long Trần và Thạch Phong tách ra, đi đến Luyện Dược Sư Công Hội.
Luyện Dược Sư Công Hội ở phía nam đế đô, là địa phương thần thánh nhất của toàn bộ đế đô, coi như là hoàng thất cũng không dám vô lễ với người của Luyện Dược Sư Công Hội.
Luyện Dược Sư Công Hội này, truyền ngôn nói có khắp thế giới, ở đế đô chỉ là một phân bộ mà thôi.
Lần này Long Trần đến, là muốn thi giấy chứng nhận Dược Sư, dù sao có một cái chứng thực, sau này hắn mua thuốc hay làm gì, đều sẽ cực kỳ tiện lợi.
Mặc kệ ở nơi nào, Luyện Dược Sư cũng là nghề nghiệp cực kỳ khan hiếm, có cái chứng nhận này, giá trị của Long Trần sẽ tăng cao, coi như Phượng Minh Đế Quốc muốn động hắn, cũng cần ước lượng lại bản thân.
Quan trọng nhất là, có chứng nhận này, hắn có thể dùng giá cả cực kỳ ưu đãi, ưu tiên mua được dược liệu quý hiếm của Luyện Dược Sư Công Hội, này có thể tiết kiệm được một khoản tiền rất lớn.
Luyện Dược Sư Công Hội, diện tích tầm mười mấy mẫu, cao mấy chục trượng, cực kỳ hùng vĩ, khiến lòng người sinh kính sợ.
Tiến vào đại sảnh, có hai thị nữ đi tới tiếp đón Long Trần, nghe Long Trần nói đến sát hạch tư cách Dược Sư, không khỏi lấy làm kinh hãi.
Bởi vì Long Trần nhìn qua chỉ tầm mười lăm mười sáu tuổi mà thôi, hơn nữa trên người không có khí thế mạnh mẽ, bất quá hai người vẫn đưa Long Trần vào phòng khách.
Lúc Long Trần đến, trong đại sảnh có mười mấy nam tử đang thôi thúc Đan Hỏa, nhìn dáng dấp là tinh luyện thuốc.
- Ồ, tại sao lại là ngươi?
Long Trần vừa đến, một lão giả hơi kinh ngạc liếc mắt nhìn, không khỏi hỏi.
Vừa thấy người kia, trong lòng Long Trần thầm giận, lão giả kia chính là người khám bệnh cho mình, rõ ràng mình không có việc gì lớn, lại nói mình có khả năng mất trí nhớ, lừa gạt đồ trang sức của mẫu thân.
- Ta là tới sát hạch Dược Sư.
Long Trần áp chế lửa giận trong lòng, sau này lại tính sổ với lão giả kia sau.
- Sát hạch? Dược Sư?
Lão giả kia trên dưới nhìn Long Trần một chút:
- Xem ra lần trước ngươi bị thương còn chưa khỏe hẳn, nhanh trở về dưỡng thương đi.
Long Trần cau mày nói:
- Ta là đến sát hạch.
Lão giả kia sầm mặt lại:
- Ta không có thời gian lãng phí thời gian với một phế vật như ngươi, nhanh cút, nếu không ta sẽ lệnh thủ vệ ném ngươi ra.
Long Trần thầm giận, nhìn lão giả lớn tiếng nói:
- Nếu như lỗ tai ngươi bị điếc, ta sẽ nói cho ngươi nghe rõ ràng, lão tử là đến sát hạch Dược Sư.
Âm thanh của Long Trần giống như rít gào, truyền khắp toàn bộ Luyện Dược Sư Công Hội.
- Người nào dám lớn tiếng náo động ở đây.
Một lão giả khuôn mặt gầy gò, sắc mặt không vui đi tới, con mắt của Long Trần hơi chuyển động, khóe miệng lộ ra nụ cười xấu xa.