Đại thụ che trời, tán cây rộng lớn đạt tới vài dặm, cơ hồ che phủ toàn bộ đỉnh núi, phía trước đại thụ là một đầm nước nhỏ, trong suốt thấy đáy.

Phía trước thân cây đường kính trăm trượng, có một đài đá, có thể nhìn ra đó là con người bổ ra, không cần nghĩ cũng biết đó là tế đàn các tổ tiên trong thôn kiến tạo.

Nhìn cây đại thụ đó, Long Trần cảm nhận được khí tức sinh mệnh cường đại và lực lượng tự nhiên cực kỳ dồi dào, giống như cây đại thụ này ẩn chứa toàn bộ ý chí thiên nhiên vậy, vô cùng rung động.

- Đây là thần rừng của các ngươi à?

Long Trần hỏi.

- Đúng vậy, đây là Thụ Thần của chúng ta, chúng ta cùng nhau bái kiến Thụ Thần đi, nó mới là ân nhân cứu mạng của ngươi.

Tiểu Hoa nói xong liền thành kính quỳ xuống, bắt đầu lễ bái.

Long Trần nhìn cây đại thụ này, là cây đại thụ này cứu mình, nếu lúc mình hôn mê, không có đan dược cung ứng, sẽ vô hình hao hết năng lượng mà chết, bái ân nhân cứu mạng của mình, cũng coi như là chấp nhận được.

Ngay khi Long Trần vừa muốn quỳ bái, một thanh âm nhu hòa truyền đến, khiến người ta như tắm trong gió xuân.

- Các hạ không cần phải như vậy, ta không dám nhận.

Đột nhiên trên tế đàn, hiện lên một đạo thân ảnh, đó là thân ảnh của một nữ tử, áo trắng váy trắng, tóc đen rủ ngang hông, tạo cho người ta một loại cảm giác phiêu miểu như tiên, chỉ là bộ dạng của nàng ta rất mơ hồ, khiến người ta không nhìn rõ.

- Thần rừng.

Tiểu Hoa quỳ gối, vẻ mặt khiếp sợ nhìn nữ tử đó, nàng ta từng nghe thấy thần rừng truyền âm, nhưng chưa từng nhìn thấy nó hiển hóa.

Đừng nói là nàng ta, toàn bộ thôn truyền thừa mấy trăm năm, cũng không có một ai thấy thần rừng hiện hình.

Nhưng Long Trần vừa tới, còn chưa quỳ lạy, nó đã hiển hóa thân ảnh, không ngờ còn nói mình không dám nhận, trong nhất thời tiểu Hoa mơ hồ, ngay cả thần cũng không dám nhận một vái của Long Trần à?

Long Trần nhìn thân ảnh trước mắt, trong lòng cũng tràn ngập kinh hãi, hắn biết đạo thân ảnh trước mắt này không phải người, mà là một đạo hồn niệm.

Đó là chuyện khi Linh hồn chi lực mạnh tới một loại cực hạn nào đó mới có thể làm được, Long Trần tự phụ Hồn lực cường hãn, nhưng so sánh với thần rừng, giống như một dòng suối nhỏ so với một biển lớn bao la, hắn lần đầu tiên cảm thấy được sự nhỏ bé của mình.



- Ngài chính là thần rừng?

Long Trần hỏi dò.

Nữ tử đó mỉm cười, không trả lời Long Trần, nhìn tiểu Hoa đang quỳ gối, nói khẽ:

- Ngươi ngủ một lát đi.

Tiểu Hoa lập tức tựa vào mặt đất, phát ra tiếng hô hấp đều đều, không ngờ đã ngủ say.

Trong lòng Long Trần giật thót, thủ đoạn cường đại quá, không cần thôi động Hồn lực, chỉ một ý niệm đã có thể thôi miên người ta.

Thấy tiểu Hoa đã ngủ, nữ tử đó mới nói với Long Trần:

- Chúng ta nói chuyện, không thích hợp để nàng ta nghe thấy, cho nên đành phải để nàng ta ngủ một giấc.

Ta không phải là thần gì cả, chỉ là bọn họ xưng hô với ta như vậy mà thôi, kỳ thật ta không thuộc về thế giới này.

- Không thuộc về thế giới này?

Long Trần chấn động.

- Ta đến từ Linh giới xa xôi, hiện tại đối với ngươi mà nói thì vẫn rất xa xăm, có điều ta biết, với thiên phú của các hạ, không cần bao lâu nữa sẽ có thể biết tới.

Nữ tử đó nói.

Lời này của nữ tử khiến trong lòng Long Trần chấn động mãnh liệt, hắn biết thần rừng này tuyệt đối là khủng bố tới khiếp người, nhưng sau khi nàng ta nhắc tới Linh giới, lại ngậm miệng không nói nữa, hiển nhiên không muốn nói quá nhiều.

Linh giới, đối với Long Trần mà nói, đó là một danh từ xa lạ, có điều nghe thấy từ này, hắn không ngờ có một loại cảm giác giống như đã từng biết, đó là một loại cảm giác huyền diệu khó giải thích.

Thấy nữ tử đó không chịu nói tiếp, Long Trần cũng không truy hỏi, ôm quyền nói:

- Đối với ơn cứu mạng của các hạ, Long Trần khắc ghi trong lòng.



- Các hạ quá khách khí rồi, kỳ thật ngươi không cần cảm tạ ta, ngươi nên cảm tạ những thôn dân đó, dựa theo ước định, bất kể bọn họ có nhu cầu gì, ta cũng phải thỏa mãn.

Tương tự, ta trả giá, cũng cần lấy lại phần hồi báo thuộc về ta, đây là ước định, ngươi không cần cảm tạ ta.

Nữ tử đó lắc đầu nói.

- Không biết ta có thể hỏi một chút không, vì sao ngài muốn làm ước định với người thường?

Long Trần hỏi.

Đây là câu hỏi đã nghẹn ở trong lòng Long Trần rất lâu, cái này giống như một con voi ước định với một đám kiến vậy, không hợp với lẽ thường.

Nữ tử đó trầm mặc một lát, sau đó mới nói:

- Bởi vì ta cần sự giúp đỡ của bọn họ.

- Cần sự giúp đỡ của bọn họ?

Long Trần khó hiểu, một tồn tại cường đại tới như vậy, sao có thể cần sự trợ giúp của một đám phàm nhân.

- Ta nói rồi, ta không phải thuộc về thế giới này, ta là bị vết nứt thời không sinh ra lúc chiến tranh hút tới, ta vốn nên chết từ lâu rồi.

Tuy may mắn sống sót, nhưng thân thể lại bị thương nặng, trải qua sự tu dưỡng dài đằng đẵng, cơ thể của ta đang dần dần hồi phục.

Nhưng ta muốn trở lại thế giới của ta, cần thi triển một loại huyết tế, cần tích lũy đủ lực lượng huyết nhục, mở ra thông đạo không gian, trở lại thế giới trước kia của ta.

Ngươi chắc lấy làm lạ, vì sao ta không tự mình đi liệp sát sinh vật, mà là muốn mượn tay bọn họ.

Nữ tử đó nói.

Long Trần gật đầu, đây quả thậtlà liền mà hắn không rõ.

- Đó là bởi vì Linh tộc chúng ta có sự ước thúc của mình, chúng ta không thể bởi vì nhu cầu của mình mà đi giết sinh mệnh, cho nên chúng ta không thể tự tay sát sinh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play