Khóe miệng Anh Hầu hiện lên một nụ cười lạnh, có trào phúng, có coi thường, bàn tay đầy gân xanh vung lên, trường kiếm trong tay phá hư không, ánh lên một quầng sáng rồi chém xuống.
- Ầm!
Lực lượng khủng bố khiến sơn cốc chấn động, sóng khí cuồn cuộn, giống như ánh nắng ban mai vỡ ra.
Thân thể Long Trần đột nhiên chấn động, giống như bị núi lớn đập trúng, cả người bay ngược ra sau, máu tươi phun ra.
Liên tục lăn ra xa hơn chục trượng, lại phun ra một ngụm máu tươi, ngũ tạng giống như bị thiêu đốt, vẻ mặt Long Trần đầy kinh hãi.
Anh Hầu lúc trước không phải hù dọa Long Trần, những gì hắn nói là thật, khi khí và lực chồng lên nhau, loại lực lượng này quả thực khiến người ta tuyệt vọng.
- Hỗn đản.
Long Trần vừa lăn đi, A Man gầm lên một tiếng, một búa theo sát sau đánh xuống, trường kiếm Anh Hầu khẽ động, giống như một đạo thiểm điện, đánh lên búa A Man.
A Man lập tức giống như một hòn đá to bị ném đi, ở trong không trung liên tục lăn mấy vòng, mới nặng nề ngã xuống đất.
Chỉ là tuy A Man nhìn thì bay xa hơn Long Trần, có điều hắn lại không hộc máu, điều này khiến Anh Hầu cũng phải lắp bắp kinh hãi.
- Lần này các ngươi chắc tin rồi chứ, ở trước mặt lực lượng tuyệt đối, tất cả giãy dụa đều là phí công, bỏ cuộc đi.
Anh Hầu cũng không truy kích, đứng đó giống như đế vương nhìn xuống dân thường, lạnh lùng nói.
Chống kiếm bản to xuống đất để đứng lên, Long Trần lau vết máu ở khóe miệng, lắc đầu nói:
- Bỏ cuộc giữ đường không phải là phong cách của ta, ta còn chưa chém xuống thủ cấp của ngươi mà.
Anh Hầu lạnh lùng nhìn chằm chằm Long Trần, bỗng nhiên tức giận tới bật cười, nói:
- Tốt, không hổ là con trai của Long Thiên Khiếu, xương cốt cũng đủ cứng rắn.
Hy vọng khi ta bóp nát từng khúc xương của ngươi, ngươi vẫn có thể mạnh miệng như vậy, tiểu tử, đi xuống địa ngục mà hối hận đi.
Anh Hầu nói xong, thân ảnh khẽ động, xẹt qua một mảng hư ảnh, nhanh đến bất khả tư nghị, trong chớp mắt đã tới trước mặt Long Trần, một kiếm chém xuống.
Long Trần thấy Anh Hầu chém xuống một kiếm, lại không hề để ý tới kiếm của Anh Hầu, cũng chém ra một kiếm, lại là đấu pháp đồng quy vu tận.
Đây là biện pháp trong không có biện pháp, luận về tốc độ Long Trần không bằng Anh Hầu, luận lực lượng hắn cũng không phải đối thủ.
Hiện giờ hắn là ỷ vào chiều dài của kiếm bản to, dùng đấu pháp lưu manh đánh bừa với Anh Hầu, tuy như vậy vô cùng nguy hiểm, có điều có thể kéo dài được một đoạn thời gian.
Quả nhiên Anh Hầu đã nắm chắc thắng lợi, căn bản sẽ không đánh bừa với hắn, thấy Long Trần ra chiêu, hắn rút trường kiếm về, tìm kiếm góc độ công kích tiếp theo.
- Ầm!
Lúc này A Man cũng xông tới, một búa bổ xuống, giống như một kích vừa rồi không hề tạo thành thương tổn thực chất gì cho hắn, thể trạng cường đại tới dọa người.
Khiến Long Trần vui mừng là, A Man lúc này không ngờ lập tức trở nên thông minh, không ngờ cũng học theo Long Trần, không đếm xỉa tới trường kiếm của Anh Hầu, chiêu nào chiêu nấy đều là liều mạng.
Liên tục va chạm, toàn bộ sơn cốc không ngừng chấn động, thanh thế cực kỳ khiếp người.
Dưới sự liều mạng liều mạng của Long Trần và A Man, tuy Anh Hầu có một thân bản sự, không ngờ lại không sử ra được, bị hai người chống đỡ được.
Trên lực lượng và tốc độ, hắn có ưu thế tuyệt đối, nhưng công kích của Long Trần và A Man, quả thực chính là vô lại, bất kể ngươi dùng chiêu số gì, ta chính là dùng thân thể để đỡ, đồng thời liều mạng đánh tới người ngươi.
Anh Hầu tức tới sắc mặt xanh mét, hắn có mấy lần thậm chí có một loại xung động dù lưỡng bại câu thương, cũng phải trảm sát hai người, có điều hắn vẫn nhịn được.
Thứ nhất, lực lượng của Long Trần và A Man quá lớn, có uy hiếp trí mạng đối với hắn, vạn nhất xảy ra bất ngờ, vậy không phải là lưỡng bại câu thương, mà là địch ta đều vong.
Thứ hai, hắn chiếm ưu thế tuyệt đối, thu thập hai người bọn Long Trần, chỉ là vấn đề thời gian, hắn không cần thiết phải mạo hiểm như vậy.
Long Trần chính bởi vì nhìn ra suy nghĩ trong lòng Anh Hầu, mới liều mạng như vậy, đây cũng là biện pháp trong không có biện pháp, không liều mạng thì sẽ lập tức mất mạng.
Binh khí tung bay, trong nháy mắt nửa canh giờ trôi qua, Long Trần giật mình, hắn phát hiện thể lực của mình bắt đầu có chút không theo kịp, kiếm bản to trong tay càng lúc càng trầm trọng.
Mà bên A Man cũng không tốt hơn là bao, búa không còn nhanh mạnh như lúc trước, hiển nhiên hắn cũng đến một cực hạn rồi.
Thấy trên khóe miệng Anh Hầu hiện lên nụ cười lạnh, trong lòng Long Trần lạnh toát, đây là Anh Hầu muốn bắt sống bọn họ, muốn khiến bọn họ kiệt sức, sau đó tận tình tra tấn.
Mắt Long Trần nhíu lại, muốn mạng của Long Trần ta à, tốt, để ta xem ngươi có tư cách lấy hay không.
Anh Hầu mắt thấy lực lượng của Long Trần và A Man càng lúc càng yếu, công kích càng lúc càng chậm, trong lòng không khỏi mừng thầm.
Đột nhiên trường kiếm của Long Trần chém xuống, có điều hậu lực không đủ, cả người lảo đảo tiến về phía trước một bước, một bước này lập tức khiến không môn của Long Trần lộ rõ.
Cơ hồ là phản xạ có điều kiện, Anh Hầu không chút nghĩ ngợi, né qua một búa của A Man, trường kiếm đánh xuống, nhắm thẳng thắt lưng của Long Trần, hiển nhiên Long Trần đoán không sai, hắn muốn giữ lại người sống, nếu không một kiếm đó nên đâm vào ngực mình mới đúng.
Trong hai mắt Long Trần hiện lên một tia ánh sáng lạnh, đột nhiên Phong Phủ Tinh vận chuyển toàn lực, toàn bộ lực lượng giống như là nước biển chảy ngược, ùa vào đan điền.
Mười hai khí toàn đường kính trăm trượng trong đan điền nháy mắt liền mở rộng gấp mười lần, giống như máy xay gió cấp tốc xoay tròn, linh khí trong phạm vi trăm dặm bị hút sạch.
- Có được hay không phải xem lần này.
Long Trần thầm cầu nguyện trong lòng, mười hai khí toàn lực vận chuyển, ngưng tụ tất cả linh khí thành một sợi dây thừng, dọc theo huyệt Ly Diệu rót thẳng vào huyệt Tuệ Minh, cuối cùng thông qua Khúc Trì, tiến vào huyệt Lao Cung.
Khi linh khí chui vào huyệt vị thứ nhất, huyệt vị này giống như một miệng cống, bị mở ra một lỗ thủng, có điều khi linh khí tiến vào lỗ thủng, không ngờ bị gia tăng tốc độ chảy, dùng lực lượng lớn hơn chảy vào huyệt vị kế tiếp.
Khi linh khí trải qua chồng từng tầng, tiến vào huyệt Lao Cung ở lòng bàn tay, Long Trần đột nhiên cảm thấy huyệt Lao Cung đau nhói.
- Không xong, kinh lạc không chịu nổi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT