Nhưng hắn không ngờ mười mấy cao thủ Ngưng Huyết cảnh, hữu tâm tính vô tâm, lại vẫn thất bại, hơn nữa còn tổn thất thảm trọng như vậy.
Nhìn Hạ Trường Phong rời khỏi phòng, nam tử áo trắng thở dài, mình vất vả lắm mới vơ vét được chút, chỉ sợ không dễ dàng hoàn thành.
Hắn vừa rồi tức giận đến mức thiếu chút nữa xuất thủ làm thịt Hạ Trường Phong, nhưng hắn không thể làm như vậy, kế hoạch này được thực thi rất nhiều năm, vốn hắn là đến ngồi mát ăn bát vàng hái quả đào.
Kết quả đầu óc của người bên này giống như là bã đậu vậy, khiến hắn tức giận đến muốn giết người, tuy có một bụng lửa giận lại không thể phát tiết.
Bản thân hắn lại không tiện lộ diện, vẫn cần hợp tác với Đại Hạ Đế Quốc, trên mặt nam tử áo trắng hiện lên một tia lạnh lùng: Nếu làm hỏng chuyện của ta, vậy thì chết hết cho ta!
Long Trần quay về trong nhà thì đã là đêm khuya, trong phòng Long Trần, hắn cẩn thận quan sát Trần Phi một chút, lại kinh ngạc phát hiện, khí tức trên người Trần Phi cực kỳ mịt mờ, cho dù là mặt đối mặt, cũng rất khó cảm ứng được sự tồn tại của hắn.
- Công pháp tiểu nhân tu hành rất đặc thù, về phương diện thuật che giấu khí tức có tâm đắc nhất định, cho nên thế tử đừng lấy làm lạ.
Tuy Trần Phi nói rất khiêm tốn, nhưng sâu trong ánh mắt lại mang theo vẻ tự phụ cực độ, hiển nhiên , tự tin với thuật che giấu hơi thở của mình.
Long Trần gật gật đầu, Trần Phi này quả thật có chỗ độc đáo, mình trong thời gian dài như vậy vẫn không thể phát hiện ra tung tích của hắn.
Nếu không phải hôm nay trường kiếm của mình bị chấn nát, trong nháy mắt lâm vào thế yếu, Trần Phi lộ ra một tia khí tức, hắn tuyệt đối không thể phát hiện ra Trần Phi.
Lúc đó đột nhiên lộ ra một tia khí tức, hiển nhiên là muốn xuất thủ, mà khi ấy, hắn không cảm nhận được địch ý, vậy chứng tỏ, Trần Phi là muốn cứu mình.
Cho nên Long Trần lúc ấy liền đoán được, Trần Phi chắc không có ác ý với mình, có điều để an toàn, hắn vẫn vận dụng độc đan.
Hiện giờ Long gia bấp bênh, tùy thời đều có khả năng bị đánh ngã, hắn cũng không dám lơ là, hắn không dám lấy tính mạng của người Long gia ra cược.
- Bên cha ta thế nào?
Hít sâu một hơi, Long Trần vẫn hỏi ra những lời này, hắn rất muốn biết tình hình gần đây của phụ thân.
Thời gian qua đã lâu, ký ức về phụ thân đã bắt đầu trở nên mơ hồ, có điều khi còn nhỏ, sự từ ái của phụ thân đã ăn sâu vào trong lòng hắn.
- Hầu gia rất mạnh khỏe, có điều mấy năm gần đây chiến đấu với Man tộc càng lúc càng kịch liệt, mà đế quốc đã sớm dừng cung cấp tiếp tế tiếp viện cho Hầu gia.
Vốn là năm mươi vạn đại quân, hiện giờ chỉ còn lại không đến hai mươi vạn, nếu không phải có bách tính chung quanh cám niệm ân đức của Hầu gia, đưa con cháu tới tòng quân, đồng thời cung cấp đại lượng lương thảo, chúng ta đã sớm không kiên trì nổi.
Nói xong trong hai mắt Trần Phi đã hiện lên vẻ giận dữ, thanh âm cũng trở nên trầm thấp.
Thái độ của Đế quốc đối với Trấn Viễn Hậu, khiến bọn họ rất thất vọng, nếu không phải thấy ánh mắt tha thiết của các bách tính, bọn họ đã sớm đi rồi.
Cái gọi là Man tộc không phải một chủng tộc, mà là cách gọi chung đối với một số chủng tộc dã man, bọn họ sinh ra nơi hoang dã, lợi dụng hoàn cảnh sinh hoạt tàn khốc, dùng săn thú mà sống, trường kỳ sinh tồn trong hoàn cảnh gian khổ, khiến bọn họ đã rèn luyện ra một thể phách cực kỳ cường hãn, cộng với sức chiến đấu kinh người.
Theo sự cường đại của bọn họ, phạm vi sinh hoạt của bọn họ cũng càng lúc càng rộng, về sau bọn họ phát hiện bên Phượng Minh Đế Quốc, có sản vật dồi dào, nếu đoạt được sẽ dễ dàng và an toàn hơn bọn họ vất vả săn thú.
Bọn họ sở dĩ được gọi là Man tộc, là bởi vì tập quán sinh hoạt của bọn họ khác biệt rất lớn với người bình thường, một nhà cùng giường, nam nữ không phân biệt bối phận đều có thể giao cấu, cực kỳ hỗn loạn.
Bọn họ trừ tộc nhân của mình ra, tất cả chủng tộc khác đều bị coi là con mồi, có thể tùy ý giết, cho dù bắt được bách tính của Phượng Minh, nam thì trực tiếp giết chết, làm thành đồ ăn để tích trữ, mà nữ tử thì bị dâm ô, sau đó vẫn trở thành đồ ăn.
Bách tính của Phượng Minh vừa hận vừa sợ bọn họ, sợ bị bọn họ cướp đoạt nhiều, khiến cho Man tộc càng lúc càng cường đại, Phượng Minh Đế Quốc lúc này mới có phản ứng, bắt đầu phản kích.
Có điều số lượng Man tộc rất nhiều, đi lại như gió, sống vô định, không giống như bách tính Phượng Minh, có nơi ở cố định, căn bản không tìm được hang ổ của họ, chỉ có thể phòng thủ bị động.
Từ sau khi Long Thiên Khiếu tới, liên tiếp trảm sát người Man tộc đánh lén, máu nhuộm cát vàng, chấn nhiếp Man tộc, khiến bách tính biên cảnh có thể an dưỡng sinh lợi, Long Thiên Khiếu lại thành quân thần trong lòng bách tính.
Về sau đại quân của Long Thiên Khiếu liên tiếp giao chiến với Man tộc, thường xuyên bị đánh lén, tiêu hao cực lớn, lại không có tiếp tế tiếp viện, số lượng đại quân cấp tốc giảm bớt.
Bách tính chung quanh vẫn toàn lực duy trì, có người tặng người, đưa con cháu mình tòng quân, có lực xuất lực, đưa đồ ăn trong nhà tới.
Nhưng những tiếp tế tiếp viện này vẫn không đủ, đại quân khi không có chiến sự trọng đại cũng sẽ giúp bách tính nông canh, để cung cấp được nhiều tiếp tế tiếp viện hơn.
Cho nên quân dân biên cảnh giống như người một nhà, nghĩ đến những ánh mắt chờ đợi đó, mắt Trần Phi có chút đỏ lên, bọn họ cho dù chết, cũng tuyệt đối không thể để những dân chúng đó chịu thương tổn.
Nghe thấy tất cả những gì Trần Phi kể lại, Long Trần cuối cùng cũng minh bạch nỗi khổ của phụ thân, một bên là vợ con, một bên là mấy trăm vạn bách tính vô tội.
Nếu đổi lại là Long Trần, hắn cũng khó giữ hay bỏ, oán khí đối với Long Thiên Khiếu lúc trước cũng biến mất vô tung vô ảnh, đồng thời trong lòng dâng lên sự kiêu ngạo vô tận, hiệp chi đại giả, vì nước vì dân, đây mới là anh hùng chân chính.
- Trần Phi, ngươi trở lại bên cha ta đi.
Long Trần suy nghĩ một chút, nhìn Trần Phi nói.
Trần Phi biến sắc:
- Chuyện này tuyệt đối không thể.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT