Theo Diêu Ny Thiên vỗ tay, phát ra một tiếng vang, vải đỏ phía sau chậm rãi được vén ra, một cái bàn tròn dùng ngọc thạch lát thành hiện lên ở trước mặt mọi người.

Ngọc thạch đó bóng loáng, tỏa ra vầng sáng nhàn nhạt, cả cái bàn không ngờ là dùng Lam Điền Ngọc cực kỳ hiếm thấy chạm trổ mà thành.

Lam Điền Ngọc ở Phượng Minh là cực kỳ thưa thớt, bình thường chỉ có người có thân phận quý giá mới đeo ngọc bội từ Lam Điền Ngọc làm thành, nhằm thể hiện sự cao quý của thân phận.

Mà cái bàn trước mắt này không ngờ là cả một khối Lam Điền Ngọc khắc thành, cái khác không nói, chỉ là cái bàn này thôi đã có giá trị hơn trăm vạn kim tệ.

Trên cái bàn sạch bong không một hạt bụi, đặt một hộp gấm đả tạo từ hoàng kim, nháy mắt liền hấp dẫn ánh mắt của mọi người.

Long Trần xem đến đây, trong lòng không khỏi bội phục, đúng là thủ đoạn cao minh, dùng cái bàn giá trị hơn trăm vạn, phụ trợ một kiện vật phẩm, nếu mình không phải là biết trước, chắc cũng tò mò muốn chết.

Chẳng trách lúc trước Phú Quý khi lôi kéo mình lại tự tin như vậy, há miệng đã muốn phần chia năm mươi phần trăm, xem ra người ta thật sự có tự tin này.

Vừa mở màn đã hấp dẫn được mọi người, ai nấy đều nhìn chằm chằm hộp gấm hoàng kim kia.

Diêu Ny Thiên mỉm cười, ngọc thủ duỗi ra, cầm lấy hộp gấm, nhẹ nhàng mở nắp hộp, từ bên trong lấy ra một thứ.

Có điều khi thấy rõ thứ này, người toàn trường thiếu chút nữa thì hộc máu, bởi vì trong hộp gấm, vẫn là một hộp gấm, có điều chỉ to bằng một bàn tay, đúng là biết trêu người.

Sau khi rụt rè lấy ra cái hộp nhỏ đó, bên cạnh có thị nữ vội vàng đưa lên một đôi găng tay trắng muốt.

Diêu Ny Thiên nhẹ nhàng đeo găng tay, cực kỳ cẩn thận mở hộp nhỏ đó ra, động tác vô cùng cẩn thận, khiến không ít người đều nín thở, toàn trường yên lặng tới kim rơi cũng có thể nghe thấy.

Nắp hộp mở ra, phát ra một tiếng vang nhỏ.

Tiếp theo toàn bộ đại sảnh sáng rực, trên vách tường phía tây lập tức xuất hiện một hình chiếu, hình ảnh bên trên chính là ngọc thủ của Diêu Ny Thiên.

Mọi người có thể thông qua hình ảnh, nhìn thấy rõ ràng trong hộp đựng một viên đan dược mượt mà, có điều trên đan dược lại mang theo một tia khí tức phong cách cổ xưa.



Khi Long Trần vừa nhìn, còn tưởng rằng mình nhìn lầm, có điều thần thức quét qua, lập tức minh bạch, sau đó thì bội phục Hoa Vân Các sát đất.

- Viên đan dược này, là một tiểu đội người mạo hiểm tìm được trong một động cổ, nhưng trong huyệt động đó cơ quan trùng trùng, để có được đan dược này, tiểu đội mười người bọn họ cơ hồ bị diệt sạch, chỉ có hai người trốn thoát.

Hơn nữa hai người trốn về, một người trong đó cũng không lâu sau liền chết đi, đối với việc thảm thiết như vậy, thật sự khiến người ta thương tiếc.

Mỗi một người mạo hiểm đều đáng để tôn kính, bọn họ dùng sinh mệnh của mình đi mạo hiểm, đi tìm kiếm những cơ hội cực kỳ xa vời, bọn họ đều là dũng sĩ chân chính.

Thanh âm của Diêu Ny Thiên có chút trầm thấp, không ngờ hai mắt ửng đỏ, lờ mờ ánh lệ quang.

Long Trần đang uống trà, suýt nữa thì phun ra, thế này cũng quá biết đóng kịch rồi, viên đan dược đó chính là mình đưa cho họ bán đấu giá mà.

Có điều Long Trần trước đó đã ngàn dặn vạn dò, không được để lộ ra đan dược này là của mình, nếu không sẽ không bán.

Hiện giờ Hoa Vân Các quả nhiên giữ lời, không ngờ bịa ra một cố sự uyển chuyển như vậy, hơn nữa vỏ ngoài viên đan dược này cũng được động tay động chân, bị người ta làm cũ đi, có điều thủ đoạn vô cùng cao minh, cho dù là Long Trần nếu không biết ngọn nguồn, cũng suýt nữa không nhận ra được, xem ra cao nhân của Hoa Vân Các thật sự quá nhiều.

- Xin hỏi Diêu tiểu thư, đan dược này rốt cuộc là gì?

Ở đây đều là một số đại nhân vật, tất nhiên sẽ không quan tâm tới sinh tử của những người mạo hiểm cấp thấp đó, cái bọn họ quan tâm là giá trị và công hiệu của thứ này.

Diêu Ny Thiên nhẹ nhàng lau khóe mắt, cũng không biết thực sự có nước mắt hay không, một lúc sau mới khôi phục bình thường nói:

- Viên đan dược này là một viên cổ đan.

- Cổ đan?

Tất cả mọi người ở đây đều chấn động, cái gọi là cổ đan, không phải là đan dược cổ đại, mà là đan phương cổ đại được lưu truyền tới nay, lưu hành ở cổ đại.



Hiện giờ đại bộ phận đã tuyệt tích, đan dược như vậy, thường thường đối với Luyện Dược Sư mà nói là có sức hấp dẫn cực lớn.

Nếu một Luyện Dược Sư, có thể căn cứ vào đan dược, nghiên cứu ra đan phương, như vậy chẳng khác nào là nối tiếp một truyền thừa đã mất, tất nhiên có thể lưu danh thiên cổ.

- Tuy là cổ đan, có điều năm thành đan tuyệt đối không vượt quá trăm năm, mọi người đều biết, đan dược bình thường trong hai trăm năm, dược tính sẽ không xói mòn, cho nên dược hiệu của viên đan dược này vẫn còn trăm phần trăm.

Diêu Ny Thiên tiếp tục nói.

- Diêu tiểu thư, ngài không phải là đang thừa nước đục thả câu chứ, nói luôn ra tên của viên đan dược này có phải tốt hơn không.

Thấy Diêu Ny Thiên vẫn không không chịu nói chính đề, có người bắt đầu bực mình.

Thấy đã khơi dậy được khẩu vị của mọi người, Diêu Ny Thiên mỉm cười nói:

- Viên đan dược này, trải qua giám định của Giám Định Sư chúng ta, tên là Sinh Cơ Tạo Cốt Đan, nghe tên ta nghĩ mọi người sẽ biết công hiệu của nó.

Diêu Ny Thiên vừa nói xong, phía dưới liền vang lên tiếng huýt sáo.

- Không thể nào, chỉ có chút công hiệu như vậy thôi à?

- Sinh cơ tạo cốt mà thôi, hiệu quả cũng quá bình thường.

- Cảm giác giống như bị đùa giỡn.

Thấy phía dưới là một mảng ầm ĩ, Diêu Ny Thiên không hề kích động, cười nói:

- Chư vị, danh dự của Hoa Vân Các chúng ta như thế nào, chắc hẳn mọi người đều biết, tuyệt đối sẽ không lấy danh dự của mình ra nói đùa. Sinh Cơ Tạo Cốt Đan này nếu không có chỗ nào kỳ lạ, chúng ta cũng sẽ không lấy nó ra làm vật phẩm cuối cùng.

Nghe Diêu Ny Thiên nói vậy, toàn trường lập tức bình tĩnh lại, Diêu Ny Thiên nói đúng, với danh dự của Hoa Vân Các, tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện ngu xuẩn tự đập chiêu bài, chẳng lẽ viên đan dược này còn có chỗ đặc thù?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play