Lò đan sôi sục, sau đó dần dần quy về bình tĩnh, chậm rãi mở nắp lò, một luồng sáng tỏa ra, chiếu sáng cả căn phòng nhỏ.
Long Trần nhìn một viên đan dược giống như dạ minh châu trong lò đan, không khỏi mừng rỡ như điên - đan dược thượng phẩm, cuối cùng cũng luyện thành đan dược thượng phẩm rồi.
Tiêu chuẩn giám định của đan dược hạ phẩm là đan hương, trung phẩm là đan văn, mà thượng phẩm thì chính là đan quang, đó là dấu hiệu đã tỏa định chặt chẽ dược tính trong đan dược.
Ở toàn bộ Phượng Minh Đế Quốc, trừ Vân Kỳ Đại Sư, tuyệt đối không có người thứ hai có thể luyện chế đan dược thượng phẩm.
- Đan quang hơi nhạt, hẳn là đan hỏa hiện tại vẫn chưa nắm giữ hoàn toàn, lưu lại tỳ vết, có điều thế cũng đủ rồi.
Nhìn viên đan dược thượng phẩm này, trong lòng Long Trần tràn ngập tự hào, viên đan dược này tên là Sinh Cơ Tạo Cốt Đan.
Đó là đến từ ký ức Đan Đế trong linh hồn của Long Trần, tuy là một viên đan dược cấp hai, nhưng trên thế giới này, đan phương này đã tuyệt tích, trong tay Long Trần là bản độc nhất.
Thu lại viên Sinh Cơ Tạo Cốt Đan thượng phẩm đó, đồng thời cũng cất đi mấy viên đan dược còn lại, liên tục luyện chế đan dược cả đêm, cũng hơi có chút mỏi mệt rồi.
Hiện giờ cách hừng đông còn một canh giờ, Long Trần bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần, chậm rãi khôi phục Hồn lực vừa tiêu hao.
Sau khi hấp thu thú hỏa, cường độ đan hỏa đã cường đại hơn cả chục lần, nhưng khi khống chế, tiêu hao đối với linh hồn lại quá lớn.
Đặc biệt Long Trần vẫn chưa hoàn toàn thích ứng với đan hỏa mới, cho nên tiêu hao càng lớn hơn, cần nghỉ ngơi một lúc.
Khi thái dương chiếu ra tia sáng đầu tiên, Long Trần chậm rãi mở mắt.
Ăn xong điểm tâm, Long Trần cầm theo đan dược của mình tới Hoa Vân Các, hôm nay chính là ngày bắt đầu hội đấu giá mỗi năm một lần của Hoa Vân Các.
Có điều hội đấu giá phải giữa trưa mới bắt đầu, hội đấu giá như vậy, phải tiến hành liên tục ba ngày, cho nên không ai tới sớm cả, Long Trần là người đầu tiên,
Hoa Vân Các ở thành bắc, tuy hơi lệch, nhưng vẫn ở giải đất trung tâm của đế đô, một tòa kiến trúc to lớn cao gần trăm trượng, chính là Hoa Vân Các.
Vừa tiến vào đại sảnh Hoa Vân Các, lập tức có bốn thiếu nữ dung nhan khá đẹp, dáng người thướt tha tới tiếp đón Long Trần.
- Chào Tiên sinh, xin hỏi...
Những thiếu nữ đó vốn đã quen tiếp đãi khách, nhưng khi thấy rõ khuôn mắt của Long Trần, toàn bộ đều phát ra một tiếng thét kinh hãi, ngơ ngác nhìn Long Trần.
Long Trần sửng sốt, nhìn nhìn quần áo của mình, ra cửa đã thay quần áo mới rồi mà, chắc không có vấn đề gì chứ.
- Sáng sớm đã hô to gọi nhỏ thế còn ra thể thống gì, mấy ngày trước huấn luyện các ngươi thế nào, sao lại không hiểu chuyện như vậy..., a, Long Trần thế tử?
Một nam tử trung niên rất điệu đà, khuôn mặt gầy gò vừa muốn bước ra răn dạy các thiếu nữ một chút, có điều khi nhìn thấy Long Trần, cũng không khỏi kinh hô một tiếng.
- Phú Quý, đã lâu không gặp.
Long Trần cười nói.
Người đó không phải ai khác, chính là chấp sự nghiệp vụ gửi thiệp mời cho Long Trần, có thể khiến Long Trần qua thời gian dài như vậy vẫn có thể nhớ tên hắn, đó là bởi vì tên của hắn vô cùng đặc biệt.
Tên này giống như tên sủng vật mà gia đình phú quý hay đặt, có điều bất kể là nói như thế nào, hắn cũng thành công, hắn có thể ngay lập tức khiến người khác nhớ kỹ tên của hắn, đã nói lên hắn là một nghiệp vụ viên xuất sắc.
Phú quý nhìn thấy Long Trần tới, không chỉ mừng rỡ, chủ yếu là ba danh ngạch năm nay của hắn đều đã dùng ra rồi.
Trong đó một cái là cho một vị du hiệp thực lực không tồi, một cái là cho một phú thương, có điều trải qua điều tra gần đây, hắn phát hiện hai người có vẻ như không cảm thấy hứng thú lắm với bán đấu giá, điều này cũng chứng tỏ, nước béo của hắn có thể sẽ ít ỏi tới đáng thương, thậm chí là một phần cũng không có.
Có điều biết sao được, dù sao những khách to đó đã sớm bị quản lý cao cấp hơn lôi kéo, cho dù hắn muốn đào chân tường cũng không làm được.
Về sau Phú Quý lại đặt toàn bộ tâm tư ở trên người Long Trần, nhưng Long Trần từ sau khi lấy được thiệp mời, lại vẫn không liên hệ với hắn.
Mắt thấy hội đấu giá hôm nay sẽ bắt đầu, Phú Quý đã rất chán nản, vốn tưởng rằng năm nay không có hy vọng gì, chỉ có thể hy vọng vào sang năm.
Hiện tại nhìn thấy Long Trần, khiến trái tim vốn đã lạnh ngắt của hắn lại vội vàng đập mạnh.
- Long Trần thế tử, ngài đã tới rồi à, ta còn tưởng rằng ngài quên mất chuyện này rồi chứ.
Phú Quý hưng phấn cười nói.
- Ha ha, xin lỗi, gần đây thật sự bận quá, lần này ta mang theo ít đồ đến, ngươi gọi Giám Định Sư của các ngươi tới đi, ta thương lượng chuyện bán đấu giá, dù sao hiện tại thời gian rất gấp.
Long Trần cười nói.
- Được được, Long Trần thế tử, mời theo ta.
Nghe nói Long Trần mang đồ đến, Phú Quý không khỏi vui mừng quá đỗi, vội vàng dẫn Long Trần lên lầu.
Bốn vị thiếu nữ đó vẫn vẻ mặt đờ đẫn nhìn Long Trần, cho tới khi thân ảnh của Long Trần hoàn toàn biến mất trong tầm mắt bọn họ.
- Trời ạ, không ngờ ta có thể nhìn thấy nhân vật trong truyền thuyết.
- Đó chính là đệ nhất nhân trong thế hệ trẻ tuổi của đế đô, hơn nữa còn là tiếp xúc gần như vậy, đúng là hạnh phúc muốn chết.
Khi mấy thiếu nữ đang vụng trộm nghị luận, Long Trần được Phú Quý dẫn vào một ghế lô vô cùng xa hoa.
Vừa tiến vào ghế lô, lập tức có một nữ tử ăn mặc tao nhã bước vào, thi lễ với Long Trần, sau đó vươn ngọc thủ ra bắt đầu tráng chén rửa trà, không ngờ là một Trà Nghệ Sư.
- Long Trần thế tử, ngài trước tiên uống chút trà đã, ta lập tức đi tìm Giám Định Sư tới, không biết ngài cần giám định là...
Phú Quý rụt rè nói.
Dù sao Giám Định Sư đều là ai có sở trường nấy, đồ vật khác cũng cần Giám Định Sư khác.
- Đan dược.
Long Trần mỉm cười nói.
Tuy trong lòng đã sớm đoán được, nhưng khi Long Trần nói ra, mắt Phú Quý rõ ràng vẫn sáng lên, vội vàng nói:
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT