Sớm biết thì lúc ấy hắn ta đã hỏi thẳng Thập Dương cho xong, nếu không thì cũng không phải
chạy một chuyến này. Tin tức gì cũng chẳng nghe ngóng được, bị tức gần
chết, lại còn bị trừ thêm một ngày công!
Hắn ta đang bay qua một
khoảng rừng phong, bỗng nghe thấy một tiếng hét hoảng sợ của nữ ở phía
dưới. Hắn ta nhẹ nhàng đậu lên một ngọn cây, quay đầu nhìn, một cô gái
áo trắng đang lăn lông lốc từ trên núi xuống, phía sau còn có một cái
gùi lăn theo.
Hồng lăng phóng ra rồi thu lại, cô gái kia đã được mang đến trước mặt hắn ta.
Thải Thải kinh sợ vẫn chưa hoàn hồn, mở to mắt nhìn người trước mặt, trong
đầu nổ oành một trận như pháo hoa. Người mà nàng ta nhớ nhớ nhung nhung
đang ở gần trong gang tấc. Nàng ta căng thẳng đến mức cũng chẳng dám thở mạnh nữa.
Khuôn mặt này… Nàng đã mơ thấy vô số lần, cũng đã
tưởng tượng vô số lần cảnh tượng gặp mặt chàng một lần nữa. Điều duy
nhất không ngờ đến chính là hôm nay đây, lúc này đây, ở nơi đây, khi mà
nàng không hề chuẩn bị gì cả, đột nhiên trùng phùng.
Thế mà cô nương Lý Do Hỉ lại nói một lời đã trúng phóc!
Lạc Hà nhìn người trong lòng, đôi mắt nàng ấy nhìn chính hắn không chớp, trong mắt là kinh ngạc và vui sướng không hề che giấu.
Hắn ta nhíu mày, cẩn thận lục lọc trong đầu một phen. Người này… dường như
có chút ấn tượng….. Nhưng giây tiếp theo, hắn ta sợ đến ngây cả người!
Cô gái này… thế thế thế thế mà lại hôn hắn ta!
Tần Thải Thải nhớ đến câu nói đùa của Lý Do Hỉ, trong đầu chỉ có bốn chữ to thay nhau oanh tạc!
Gạo nấu thành cơm! Gạo nấu thành cơm!
Đại tiểu thư được nuôi dưỡng, chiều chuộng trong khuê phòng, cũng không
biết nàng ta lấy dũng khí từ đâu ra nữa. Chẳng hề do dự tí nào, nhắm mắt lại, dán môi lên môi Lạc Hà.
Đôi mắt của Lạc Hà trợn to đùng,
cặp môi kia mềm mại, trong vòng ôm cũng mềm mại, hương thơm chỉ có trên
người cô gái bay vào mũi hắn ta. Hắn ta cảm thấy mình đã trúng độc rồi!
Đến cả hô hấp cũng đều trì trệ hẳn! Trong đầu đã nổ thành một đám hỗn
loạn. Cơ thể ỉu xìu xuống, chân mềm ra, rơi thẳng từ trên cây xuống đất.
Hai người rơi xuống nhanh chóng, Thải Thải mở to mắt, cảnh sắc lướt nhanh
qua bên người, thế mà cái gì nàng ta cũng không nhìn thấy. Trong mắt chỉ có người này mà thôi.
Lạc Hà ôm nàng ấy lăn trên mặt đất. Hắn ta bảo vệ người trong lòng theo bản năng, đến cả pháp thuật cũng quên mất
không dùng, ôm suốt trong quãng đường lăn từ trên núi xuống dưới.
Cuối cùng cũng ngừng lại, hai người đều thở dồn dập, tim đập nhanh vô cùng.
Thải Thải vẫn luôn được Lạc Hà bảo vệ, không bị thương gì. Đương nhiên
hắn ta cũng không có khả năng bị thương. Nhưng mà hơi thở ấm nóng đang
giao hòa cùng một chỗ, hắn ta cảm thấy mình như bị trúng độc thật rồi!
Đúng! Nhất định là cô nàng này là do Đồ Lục đảo phải đến! Đã bôi kịch độc
trên môi! Nếu không thì sao tim của hắn ta lại có thể đập nhanh, toàn
thân hắn ta lại nóng lên thế này?
Âm hiểm! Mấy cái đám tự xưng
danh môn chính phái lại dám dùng thủ đoạn hèn hạ thế này để hạ độc hắn
ta! Lúc nào đã bại lộ thế? Chẳng lẽ là cái thằng nhãi cháu lão rùa Cảnh
Vô Nhai khốn nạn kia đã trốn trong góc tối nào đó, đợi lúc hắn ta độc
phát thì sẽ bắt hắn đi à?
Lạc Hà khẩn cấp bò dậy từ trên đất -- Bị phát hiện rồi! Nơi này không thể ở lại lâu, mau chuồn!
Hắn ta ôm ngực, giận dữ trừng mắt liếc Thải Thải một cái, bước chân lảo đảo phù phiếm như một con mèo say rượu, hoảng hốt mà chạy.
Thải Thải cấp tốc bò dậy đuổi theo, một đốm đỏ xen lẫn trong tầng tầng lớp lớp lá phong, rất nhanh đã không tìm thấy nữa rồi.
Nàng ấy chống hai tay lên đầu gối, thở gấp, mặc dù vẫn để cho hắn ta chạy
mất, nhưng trong lòng nàng ấy lại được cái gì đó lấp đầy, cả người tràn
ngập ý chí chiến đấu!
Lạc Hà xông vào Nguyên phủ như một cơn lốc xoáy, trở về phòng của chính mình, lại đóng cửa đến rầm một tiếng.
Ngoài cửa có một gã mặc quần áo hộ vệ của Nguyên phủ nhìn thấy hắn ta, muốn
nói lại thôi. Lạc Hà là Thống lĩnh hộ vệ của nhà họ Nguyên, tu vi cao
cường, tính cách nóng nảy, xấu tính cực kỳ, đến cả Thiếu chủ cũng không
dám đắc tội hắn ta.
Hộ vệ kia muốn nói Thiếu chủ đã bị người nhà
họ Tần bắt đi rồi. Nhưng thoạt nhìn sắc mặt Thống lĩnh rất không tốt,
tâm trạng vô cùng xuống dốc, gã không dám xác định nếu lúc này mà nói
với hắn ta thì sẽ bị đánh hay không.
Lạc Hà ngồi xếp bằng trên
tháp, nhắm mắt lại, vội vàng vận công thải độc. Khí tức đã di chuyển
được hẳn một vòng nhưng lại không hề phát hiện chút dị thường nào. Trong lòng hắn ta kinh ngạc -- Độc gì thế này, lại có thể ẩn giấu sâu như
vậy!
Người ở ngoài cửa đi đi lại lại, tiếng bước chân đó làm cho hắn ta tâm phiền ý loạn. Lạc Hà khẽ quát một tiếng: “Lăn!”
Hộ vệ kia cứ như được đại xá, nhanh chóng lăn thành vòng tròn trên đất -
Dù sao cũng không phải là lần đầu tiên Thiếu chủ bị bắt, báo cáo muộn
một chút cũng chẳng sao, nhưng chọc Thống lĩnh nổi giận là có thể chết
người ngay đấy!
Vận công một lần nữa, kiểm tra toàn bộ thức hải
thêm một lượt, vẫn chẳng phát hiện được cái gì khác thường. Nhưng trong
lòng Lạc Hà vẫn luôn không thể bình tĩnh lại.
Không phải độc, thế là cái gì?
Hắn ta vuốt ve cánh môi một cách bất giác. Tựa như trong lòng bàn tay, trong vòng ôm vẫn còn lưu lại cảm xúc ấm áp.
Mềm mại, thơm ngát, nóng rực….. Thật đúng là một cảm giác kỳ lạ.
Hắn ta lắc đầu, lắc hết suy nghĩ lung tung ra ngoài, cứng rắn định thần, đứng đậy, ra cửa.
Trong địa lao, Thập Dương gục đầu, nhắm mắt ngủ, nghe thấy tiếng bước chân của Lạc Hà, nhanh chóng tỉnh lại.
Thấy vẻ mặt như ăn phải rắm của hắn ta, Thập Dương không khỏi đắc ý trong lòng, ai bảo ngươi không nghe lời ta! Hừ!
Lạc Hà đi thẳng đến trước mặt Thập Dương, khoát tay một cái, hồng lăng đang trói Thập Dương tự động bay về trong tay áo hắn ta.
Thập Dương nhảy xuống, cử động tứ chi cứng ngắc, ôm Lý Viên Viên đã chảy ra
thành một đống mềm mềm, nói: “Tôi đói rồi, tôi muốn ăn cơm!”
Lạc
Hà không nói một chữ nào, dẫn Thập Dương ra khỏi địa lao, thị vệ ở hai
bên không dám đối nghịch hắn ta. Đến phòng của chính mình, lại lệnh cho
người mang cơm rượu lên.
Đầu tiên là Thập Dương chọn một ít rau
thịt thanh đạm trong mâm cho Lý Viên Viên ăn, lại lấy Tinh lam thạch ra
bón cho nó, đợi nó ăn no rồi mới động đũa.
Lạc Hà cũng không để ý đến cậu ấy, cúi đầu chỉnh sửa hồng lăng của mình -- Chỉ trói Lý Viên
Viên một chút thôi mà toàn bộ dính lông trắng của nó rụng ra! Không thể
nhịn được!
Hộ vệ lúc nãy lại đến tiếp, đứng ở ngoài cửa. Lông mày xoắn xuýt, vẻ mặt khó xử, tiến cũng không được, lùi cũng chẳng xong.
Lạc Hà nhướng mày, vẻ mặt hết sức bất thiện, “Có rắm mau thả.”
Hộ vệ nhanh chóng nói: “Thống lĩnh, Thiếu chủ bị anh em sinh ba nhà họ Tần bắt đi, đã đưa đến chỗ Thương Lĩnh chủ Thượng Xuyên rồi. Họ nói… nói…
nói… nói muốn đợi Bắc Cung Giới chủ đến đây để giải quyết, còn mời Lĩnh
chủ của chúng ta qua đó nữa.”
Lạc Hà lặng lẽ cất hồng lăng, giọng điệu không ấm cũng chẳng nóng, “Biết rồi, lăn đi!”
Hộ vệ kia á một tiếng, hỏi: “Thống lĩnh, chúng ta không đi cứu người sao?”
Lạc Hà quăng một ánh mắt sắc như dao qua, “Ngươi muốn ta đi giết Thương Tự Dung hay là giết Bắc Cung Từ?”
“Không, không, không, tiểu nhân không dám!” Hộ vệ kia lại lăn tròn đi mất.
Thập Dương âm thầm suy ngẫm, nếu gã kia đã bị bắt đi rồi, chứng tỏ trừ tên
háo sắc ra, bên cạnh chị gái cũng không có nguy hiểm gì khác. Cậu ấy
khắp một miếng thịt nhét vào miệng, trêu chọc: “Lăn lộn cũng không tồi
đấy, Lạc Hà Thống lĩnh.”
Lạc Hà hừ lạnh một tiếng, Thập Dương cũng không dài dòng nữa, vừa ăn vừa nói, kể hết chuyện đã xảy ra trước đây.
Lạc Hà lặng lẽ lẩm bẩm, “Ma châu? Ma hậu?”
Thời gian từ lúc Ma tôn thoát ra khỏi Phong Ma đài đến giờ cũng chỉ mới mấy
tháng, thế mà lại xảy ra nhiều chuyện như vậy! Đến cả Ma hậu mà Ma tôn
cũng tìm được được! Càng đáng tiếc hơn là ngay tên Trầm Nghiên cũng đã
có người thích? Còn suýt nữa thì trở thành con rể Tứ Hà thành?
Lạc Hà lập tức nói, “Mang ta đi gặp Ma tôn!”
Thập Dương đang muốn nói chuyện, hộ vệ vừa xong lại đến tiếp. Hắn ta đứng ở
xa, không dám tiến lên, chỉ hô lớn: “Lĩnh chủ gọi ngài qua đó, đi Thượng Xuyên cùng ngài ấy. Nếu dám trì hoãn nửa khắc, đừng có nghĩ đến tiền
lương quý này!” Nói xong, hắn ta tranh thủ Lạc Hà còn chưa kịp nổi nóng
đã chạy mất rất nhanh chóng.
Lạc Hà tức giận vỗ bàn, “Đáng hận!”
Thập Dương mặc kệ, ăn no xong thì quệt miệng, đứng dậy muốn đi. Lạc Hà đang
đấu tranh nội tâm, một bên là tiền lương, một bên là Ma tôn, khó chọn
quá đi!
Thập Dương vỗ vai hắn ta, cười to sảng khoái, “Yên tâm
đi, lúc không có anh cũng vẫn bình thường mà. Có anh, vắng anh đều như
nhau. Hơn nữa, giờ ma châu kia có nhận ra anh đâu, anh cứ thật thà làm
công đi, chúng ta còn có thể gặp lại.”
Dưới chân Lạc Hà như bị đổ chì, nặng nề không gì sánh nổi. Sắp đến lúc phát lương rồi, nếu bây giờ bỏ đi là ba tháng làm không công đấy! Nhưng mà Ma tôn, nghìn năm chưa
gặp….. Lạc Hà nhớ ngài quá!
Nhưng nghe nói Trầm Nghiên vẫn luôn
làm ruộng, làm ruộng kiếm được nhiều sao? Còn có thể kiếm được nhiều
tiền hơn so với công việc hộ vệ của hắn ta sao? Thế nào cũng không thể
thua trong tay Trầm Nghiên được!
Thập Dương thả Lý Viên Viên vào
cái gùi, đeo trên lưng. Hộ vệ bên ngoài lại đến thúc giục, “Lĩnh chủ
nói, điểm chuyên cần của hai tháng trước đã mất rồi.”
Lạc Hà tức tối, lão già bất tử Nguyên Thừa kia biết nhược điểm của hắn ta, cắn chặt không tha.
Thập Dương tìm được một miếng vải, bắt đầu gói bánh ngọt trên bàn vào, Lạc
Hà vẫn đang do dự, hộ vệ lại đến, “Lĩnh chủ nói, tiền lương nửa tháng đã biến mất.”
Thập Dương cười to ha ha, Lạc Hã đã lao ra như một cơn gió rồi.
Trung Xuyên, Tần phủ.
“A Hỉ cô nương! Tần Thải Thải cũng vọt vào phòng Lý Do Hỉ như một cơn gió.
Nàng ta quá vui sướng, không thể đợi được mà muốn chia sẻ tin vui này, thế
là đã quên không gõ cửa. Vừa vào thì thấy áo của Lý Do Hỉ đã được cởi
xuống một nửa, đưa lưng về phía nàng ta, Hữu Trần ngồi ở bên cạnh, đang
chấm thuốc vào vết thương cho nàng.
Nàng ta vội vàng quay lưng lại, còn không quên đóng cửa phòng. Đứng ở ngoài cửa, ôm ngực, đè nén trái tim đang đập điên cuồng.
Hữu Trần không hề lên tiếng, tiếp tục bôi thuốc cho nàng. Chàng đã ngừng hô hấp, không dám ngửi một chút máu nào, hốc mắt đã đỏ hết lên rồi. Không
dễ dàng gì mới bôi xong một vết cuối cùng, hai tay run rẩy khoác áo lên
cho nàng.
Lý Do Hỉ quay đầu sang, ngẩng mặt lên, nhắm mắt lại, “Thưởng cho chàng một cái này!”
Hữu Trần nhìn chăm chú đôi môi kia, trong tái nhợt lại lộ ra một chút sắc
hồng, như quả đỏ mọng trong núi bị sương lạnh cuối thu phủ lên, như có
như không gọi người đến hái.
Chàng nghiêng người về phía trước, nâng gáy nàng lên, sau khi dùng đầu ngón tay vuốt ve làn da non mịn, hôn xuống thật sâu.
Chàng chống một chân dưới đất, một chân khác quỳ trên tháp, đỡ lấy eo nàng,
đặt nàng nằm xuống tháp.. Thân thể cố gắng chống đỡ, lo lắng sẽ đè lên
vết thương của nàng. Nụ hôn ẩm ướt, nóng bỏng rơi lên má, lên cổ. Quần
áo nửa che nửa hở, lộ ra đường cong tuyệt đẹp làm cho người ta hô hấp
dồn dập.
Phun ra hơi thở nóng rực, Hữu Trần vùi đầu xuống, vị
thuốc lạnh lẽo xông vào mũi làm cho chàng thoáng tỉnh ra. Chàng nhắm mắt lại, hít thở thật sâu mấy hơi, ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt to, mơ
màng ngậm nước kia, khẽ mổ khóe miệng nàng.
Hồi lâu sau, nửa
người mới dần thả lỏng, nhắm mắt, vùi mặt ở gáy nàng. Lý Do Hỉ nhẹ nhàng vỗ lưng chàng an ủi, Hữu Trần cũng dần bình tĩnh lại.
Tần Thải
Thải vẫn đứng ở ngoài cửa, mặc dù tu vi của nàng ta không tính là rất
cao, nhưng chỉ cách có một cánh cửa, gần như thế, chút thính lực đó vẫn
phải có.
Ma xui quỷ khiến, nàng ta biết rõ thế là không đúng,
nhưng vẫn không nhấc chân đi. Không kiềm lòng nổi mà nhớ đến một cảnh
vừa xảy ra trong rừng phong cách đây không lâu.
Ngay khi nàng ta
còn đang miên man suy nghĩ, sân trước truyền đến một trận ồn ào. Một
thiếu niên mặc trường bào với tay áo gọn gàng bước nhanh đến, trên lưng
còn đeo một cái gùi nhỏ, có hai gia bộc đi theo sau lưng.
Thập Dương nổi giận đùng đùng, xông đến trước mặt nàng ta, hỏi: “Có phải chị gái tôi ở bên trong không?”
“Hả? Tần Thải Thải chẳng hiểu gì, dùng ánh mắt ra hiệu cho người làm ở sau
lưng cậu ấy. Người làm vội cúi đầu, chắp tay hành lễ, “Đại tiểu thư,
người này nói là em trai của Lý cô nương, khách quý ở trong phủ, đến tìm Lý cô nương, chúng tôi cũng không dám cản…..”
Hóa ra là em trai của Lý cô nương à.
Tần Thải Thải vội mỉm cười lịch sự, đang muốn nói chuyện với cậu ấy thì đã
thấy cậu ấy rút một thanh kiếm không hiểu ở đâu ra nữa, đạp một phát
văng cửa phòng.
Vẻ mặt của Tần Thải Thải và đám người làm đều tràn ngập hoảng sợ!
Thập Dương chẳng để ý cái gì, nhấc chân bước vào thì thấy Hữu Trần ở trong
phòng, không hề hoang mang, đang giúp Lý Do Hỉ đeo thắt lưng. Trên
giường hỗn loạn, rèm mỏng buông xuống, bộ dáng đã xong việc.
Thấy Thập Dương, hai người chẳng hề có phản ứng gì nhiều. Hữu Trần nhướng mày, vẻ mặt ngươi có thể làm gì được ta.
Lý Do Hỉ nhìn Hữu Trần, khi đối diện với ánh mắt của chàng thì cười một
cái -- Em đã nói là không cần cứu thì cậu ấy cũng có thể tự tìm đến mà!
Thập Dương hung hăng cắm trường kiếm vào ba tấc đất, thân kiếm khẽ kêu vù
vù. Cậu ấy ôm đầu, ngồi xổm xuống, “Chị gái ơi chị gái! Chị lại lại lại
lại bị sắc đẹp làm mụ mị đầu óc rồi!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT