Bất Hàm sơn.

Lạc Hà ngồi xổm trên cây. Phía dưới, Xích Tẫn đang vung rìu chặt cây, chuẩn bị xây nhà. Trước kia ở trong núi, họ toàn ở trong hang động, ở trong phòng trúc của Liễu Như Khanh mấy ngày, cảm thấy vẫn là ngủ trên giường thoải mái hơn.

Người của Cảnh Vô Nhai, Đồ Lục đảo, đã đi rồi. Năm đóa kim hoa Đông Bắc đang tích cực sửa sang lại nhà vườn. Cây cỏ trong phạm vi Bất Hàm sơn đều đã chết héo, mọi người chỉ đành vào sâu bên trong núi tìm kiếm.

Liễu Như Khanh và đám Hoàng Nham đang ở rừng tử thi đào hố để an táng những người chết bị treo trên cây. Những người Túc Thận may mắn sống sót đã trở lại doanh địa, tưởng niệm người đã từ trần, bắt đầu cuộc sống mới một lần nữa.

Lạc Hà xem xét tỉ mỉ xung quanh một lượt, đã suy đoán được đại khái. Quả thật là ma khí nơi này có liên quan đến Ma tôn, nhưng mà để đảm bảo chắc chắn, vẫn phải bắt một người đến hỏi thử.

Hắn ta chọn được người nhìn có vẻ thật thà nhất, sẽ không nói dối nhất trong đám yêu này, Xích Tẫn.

Hồng lăng trong tay áo được bắn ra nhanh như chớp, lập tức cuốn chặt lấy thắt lưng Xích Tẫn, treo hắn ta lên cây.

Xích Tẫn chẳng hề đề phòng, đánh rơi cái rìu trong tay. Nhưng vẻ mặt hắn ta vẫn luôn ngơ ngơ ngác ngác, đôi mắt nhỏ như vẻ vĩnh viễn không mở ra nổi.

Khóe miệng Lạc Hà hơi nhếch lên -- Tên yêu này lâm nguy không hoảng, gặp biến không sợ. Quả nhiên Lạc Hà không nhìn nhầm, chắc hẳn có thể moi được ra không ít chuyện. [Ngát dịch và đăng trên d~i~ễ~n đ~à~n L~ê Q~u~ý Đ~ô~n]

Nhưng mà, dù sao đi nữa thì Lạc Hà cũng không thể ngờ được.

“Sau sau sau sau… đó đó… bọn bọn họ… đã đã đã… đi đi… đi… đi đi rồi…..

Chúng chúng chúng… chúng… chúng tôi… tôi… cũng không không không… không biết… biết… biết được...là là… đi đi đâu… đâu rồi…..”

Quả đúng là Xích Tẫn rất thật thà, cũng không nói dối, nhưng ai mà ngờ được hắn ta là một tên nói lắp chứ!

Chỉ mấy câu đã có thể kể chuyện một cách rõ ràng, hắn ta lại dùng nguyên một canh giờ mới nói hết! Từ mấy tháng trước khi ma khí bắt đầu khuếch tán ra ngoài, nói cho đến tận lúc Thập Dương và Lý Do Hỉ thu phục ma đầu, và chưởng môn Đồ Lục đảo dẫn dắt đệ tử vẽ trận pháp.

Xích Tẫn vẫn luôn ở trong núi, không trải nghiệm thế nhân hiểm ác, nên tính cách hơi đơn giản một chút. Theo cách nhìn của hắn ta, mấy việc này thì mọi người xung quanh đã biết được từ lâu, chẳng có gì hay ho mà phải giấu diếm cả.

Xác thật là chẳng có gì hay mà giấu. Nhưng Lạc Hà rất mất hứng -- Tên nói lắp này nói nguyên cả buổi mà không có nổi một câu hữu dụng! Mấy việc này thì hắn ta vừa nhìn đã biết rõ rồi có được không!

Trong lúc đó cũng không dám xen miệng, lo là lỡ cắt ngang mạch suy nghĩ của Xích Tẫn, lại phải kể lại từ đầu, mới đành nhẫn nại.

Lạc Hà mặc bộ áo đỏ hoa văn vằn vện. Tướng mạo không tầm thường, mà ánh mắt lại hung ác, nham hiểm, nắm đấm cũng chặt đến mức trắng bệch ra. Sau khi nghe hết, chỉ thấy gân xanh trên trán đang giật đùng đùng. Buông lỏng hồng lăng, Lạc Hà nhanh chóng đạp một phát đẩy Xích Tẫn xuống gốc cây, rồi hóa thành một đường sáng đỏ, biến mất giữa bóng cây rậm rạp.

Tam Xuyên giới, Trung Xuyên, Tần phủ.

Lý Do Hỉ dựa vào đầu giường, Hữu Trần đang dùng khăn tay ướt, cẩn thận lau tay cho nàng. Nhớ đến lúc trước ở Bất Hàm sơn, nàng cũng đã lau tay cho hắn tỉ mỉ như vậy, “Bây giờ đến lượt tôi chăm sóc nàng.”

Nàng ừ khẽ một tiếng, không nhắc đến chuyện hộc máu, Hữu Trần cũng không nói. Trong lòng hai người đều sáng như gương mà lại đều giả vờ không biết, ngậm miệng không nói.

Lúc này đây, một cô gái bưng chén thuốc xuất hiện ở cửa, khẽ gọi: “Lý cô nương.”

Hai người đồng loạt quay đầu, người kia mặc một bộ váy dài màu hồng cánh sen, dung nhan thanh tú, ưu nhã, thoát tục, giọng điệu nói chuyện cũng nhẹ nhàng, dịu dàng, “Lý cô nương, tôi đã nấu thuốc cho cô rồi.”



Nàng ta tên là Thải Thải, chính là chị gái của anh em sinh ba Hồng, Lam, Lục. Lại không phải như con cọp mẹ mà miệng Nguyên Thạch hình dung, mà là một đại gia khuê tú chân chính. Bởi vì từ nhỏ đã ốm yếu, bệnh lâu thành y, giỏi về Kỳ Hoàng chi thuật (y học cổ truyền Trung Quốc - 1)

Sau khi Lý Do Hỉ đến Tần phủ, Thải Thải bèn chủ động khám và chữa bệnh cho nàng. Nàng ta bưng chén thuốc đến gần, hiển nhiên là có lời muốn nói, Hữu Trần đành tự giác ra ngoài.

Thải Thải tự bón thuốc cho nàng, “Mấy em trai tôi quen làm loạn rồi, lại nhiều ý kiến, đến là phụ thân tôi cũng không quản nổi. Bệnh của cô nặng thế này mà bọn nó còn làm khó cô như vậy, trong lòng tôi thật áy náy.”

Lý Do Hỉ chẳng thấy khó xử chút nào, không nói đến tám trăm tám mươi tám linh thạch tứ phẩm kia, chỉ nói riêng bao ăn bao ở, còn có chị gái mỹ nhân dịu dàng đích thân bón thuốc, chữa bệnh, nói lời tri kỷ. Thế này tuyệt đối là lợi nhuận ổn định, không lỗ mà.

Có lúc nào mà bên cạnh nàng lại xuất hiện một người dịu dàng thế này đâu, đến cả Hữu Trần cũng không cẩn thận săn sóc như vậy, mà cả ngày chỉ nghĩ đến cùng nàng làm mấy việc không thể miêu tả ra được….. chiếm sạch tiện nghi của nàng.

Đương nhiên là Tần Thải Thải không muốn gả cho Nguyên Thạch. Nguyên Thạch chính là một tên con ông cháu cha ăn không ngồi rồi, tướng mạo lại rất xấu xí. Chẳng phải gả cho y chính là cắm hoa nhài lên bãi phân trâu à, thế nên nhà họ Tần mới mắt nhắm mắt mở với hành vi hoang đường của anh em sinh ba ở bên ngoài.

Hạ Xuyên và Trung Xuyên của Tam Xuyên giới oán hận chồng chất qua mỗi năm, cũng không nhớ nổi là từ đời nào đã bắt đầu không hợp nhau rồi. Để làm dịu mối quan hệ, Lĩnh chủ Hạ Xuyên là Nguyên Thừa đi thỉnh cầu Thương Lĩnh chủ Thượng Xuyên, hy vọng ông ta có thể làm mai mối, cầu hôn Tần gia Trung Xuyên, muốn cưới con gái duy nhất của Tần Nghĩa - Tần Thải Thải.

Hai nhà Trung - Hạ vẫn luôn va chạm lớn, nhỏ, không ngừng, không phải anh giành địa bàn của tôi thì chính là tôi đánh đàn em của anh, cả ngày đều tạo ra mấy việc nhỏ lông gà, vỏ tỏi. Cũng vì thế Thương Lĩnh chủ Thượng Xuyên đau đầu vô cùng, hy vọng hai nhà Trung - Hạ có thể quan hệ tốt một chút, bèn tích cực thúc đẩy mối hôn sự này.

Nhưng Nguyên Thạch chỉ là một cái bao cỏ, Tần gia không muốn. Thương Lĩnh chủ vô năng thống trị Tam Xuyên, lo lắng bị Bắc Cung Giới chủ trách phạt, có ý đồ muốn dùng liên hôn để giải quyết vấn đề, sao lại còn đi hỏi cô nương nhà người ta có nguyện ý hay không.

Lúc đầu, vì để cự tuyệt hôn sự này, Tần gia thả ra tin đồn Thải Thải là một con ma ốm, vào cửa cũng chẳng sống nổi ba năm, hy vọng Nguyên gia có thể bỏ qua.

Nhưng khi Nguyên Thạch vừa nghe được đã thấy tình cảm rất tốt! Đến cả mặt mũi Tần Thải Thải mà hắn ta còn chưa hề gặp, căn bản là chẳng nói nổi thích hay không nữa. Hắn ta ước gì là cưới con ma ốm đấy, chết sớm thì siêu sinh sớm, cũng không thể làm chậm trễ việc hắn ta qua đêm phong hoa tuyết nguyệt với tiểu nương tử lầu hoa bên ngoài, sống đến phong lưu, vui vẻ.

Kế sách ma ốm không thành công, nhà họ Tần lại nghĩ ra một kế mới, nói Thải Thải là một con cọp cái hung dữ, tàn ác vô cùng, mỗi ngày đều hành hạ chết mười hai người làm, dùng tà thuật để kéo dài mạng sống của mình.

Không nhắc đến bệnh của Thải Thải đã khỏi từ lâu, Nguyên Thừa vừa nghe, con cọp cái à, con cọp cái à, quá tuyệt vời! Con trai không nghe lời như thế, cưới một bà dạ xoa về nhà cũng có thể quản thúc nó tốt hơn, đừng có ra ngoài làm loạn, làm bừa nữa.

Thế là ngày qua ngày, hình tượng ngọc nữ hiền lương thục đức của Tần Thải Thải đã bị đồn thành một bà dạ xoa hung thần ác sát, mỗi ngày đều phải hành hạ chết mười hai hạ nhân, ăn tươi nuốt sống tim gan người ta để kéo dài mạng sống của mình.

Suýt nữa Lĩnh chủ Trung Xuyên Tần Nghĩa tức chết, cả ngày ba đứa con trai nhảy nhô nhảy nhách, không nghe lời, chỉ có một con gái bảo bối ngoan ngoãn như thế mà còn phải gả cho bao cả Nguyên Thạch kia, thanh danh lại bị đồn thành ra thế này mà còn không thể dọa cho Nguyên Thừa, lão rùa già khốn nạn mãi chưa chết kia sợ chạy mất.

Anh em sinh ba lại cùng nhau nghĩ kế, dứt khoát ra tay với nhà họ Nguyên, bắt đầu trêu đùa Nguyên Thạch càng trầm trọng hơn. Dọa mà không chạy thì cũng chỉ có thể chọc hắn ta thối hoắc lên, càng làm càng lớn, thừa dịp Mãnh Đông tiết đến, náo loạn việc này đến tận chỗ Bắc Cung Giới chủ mới có hy vọng hủy diệt mối hôn sự này.

Lý Do Hỉ ngoan ngoãn uống thuốc, mặc dù thuốc này không thể trị bệnh của nàng, nhưng tốt xấu gì cũng là do Thải Thải đi tìm dược liệu quý báu cho nàng, có thể uống ngụm nào sẽ uống ngụm nấy, có thể kéo dài một ngày thì kéo dài một ngày đi.

Nàng vỗ ngực bảo đảm, “Cô yên tâm, chắc chắn tôi sẽ cắn chết không tha tên Nguyên Thạch kia, nói hắn ta ăn cướp không được mới hạ độc tôi, nên tôi mới thành bộ dạng này đây.”

Tần Thải Thải che miệng cười khẽ, lại vỗ mu bàn tay nàng, quay đầu nhìn Hữu Trần đang đứng ngoài cửa một cái, hỏi nhỏ: “Người kia là tướng công của cô à? Đối xử với cô tốt thật đấy. Chỉ tiếc cho bệnh này của cô, tôi gian khổ học hành sách y ba trăm năm mà lại cũng chẳng có cách chẩn đoán ra đến cùng là duyên cớ nào….. Cô nguyện ý giúp tôi, tôi lại chẳng thể chữa bệnh cho cô, thật sự hổ thẹn. Tôi rất hy vọng cô có thể khỏe lên.”

Lý Do Hỉ thầm phản bác, có thể chữa khỏi mới là gặp quỷ đấy, bệnh này làm gì có thuốc nào cứu được, chỉ có duy nhất một cách là một bên bỏ mình.

Mặt mày Lý Do Hỉ ủ rũ, không biết nên nói thế nào. Thải Thải thấy tâm trạng của nàng không tốt, mở cái hộp nhỏ đang để ở bên cạnh ra, cầm một viên mứt quả đưa đến bên miệng nàng, nở nụ cười, “Ăn chút đồ ngọt đi, ăn vào thì tâm trạng sẽ tốt lên.”

Lý Do Hỉ ngẩng đầu lên nhìn nàng ấy, há miệng ăn vào, nói lờ mờ: “Người dịu dàng như cô vốn là phải đáng được nhiều thứ tốt hơn nữa, cũng hy vọng cô có thể nhanh chóng tìm được người mình thích, cam tâm tình nguyện gả cho người ấy.”

Nói đến đây, Thải Thải cúi đầu, hai má có rặng mây đỏ khả nghi bay lên, khóe miệng cũng bất giác cong cong. Lý Do Hỉ ngạc nhiên: “Cô đã có người mình thích thật rồi? Là ai thế?”

Thải Thải ngẩng đầu lên, chìm vào ký ức, “Đó là ba năm trước, có một lần tôi lên núi hái thuốc, gặp được chàng. Chàng đang nằm trên một cành cây, uống rượu, nhắm mắt nghỉ ngơi. Lúc tôi đi qua gốc cây, chàng lại vừa khéo rơi xuống trước mặt tôi. Chỉ một ánh mắt, tôi đã…..”



Thải Thải hơi mất mát, cúi đầu xuống, “Nhưng mà sau đó, tôi lại đi lên ngọn núi ấy mà chẳng gặp được chàng nữa.”

Lý Do Hỉ hiểu rồi, vừa thấy đã yêu đây mà, “Người đó nhìn như thế nào, cô còn nhớ không?”

Thải Thải vò cái khăn trong tay, ánh mắt dần nhìn vào khoảng không, “Chàng mặc bộ quần áo đỏ, còn tươi đẹp hơn lả cá phong cuối mùa thu…..” Mặt mày như được vẽ ra, trí nhớ không miêu tả được dáng vẻ đó.

Lại nhớ đến vẻ đáng thất vọng kia của Nguyên Thạch, hai hình tượng đối lập với nhau, nàng ta cảm thấy đau lòng ngay lập tức.

Đáng tiếc, bất kể đi tìm ở chỗ nào cũng đều không thấy được bóng dáng của người ấy.

Lý Do Hỉ thấy vẻ mặt Thải Thải ảm đạm, an ủi: “Tôi thấy chắc chắn là hai người sẽ còn gặp lại!”

Thải Thải khẽ lau lệ nơi khóe mắt, hỏi với một chút hy vọng: “Vì sao?”

“À…..” Lý Do Hỉ phun hột ra, bắt đầu nói lung ta lung tung, “Đương nhiên là vì chắc chắc tôi sẽ giải quyết được mối hôn sự đáng ghét này của cô. Không phải là sau đó cô sẽ có cơ hội đợi người ấy à. Nhưng nếu gặp lại thì cô phải chủ động một chút, trực tiếp nấu gạo sống thành cơm luôn đi, người ấy sẽ chạy không thoát được nữa.”

“Hả?” Thải Thải sợ ngây người, đây là cái logic* gì thế này!

“Hớ hớ hớ…..” Lý Do Hỉ cười lúng túng, “Tôi nói linh tinh ý mà, cô nghe thế thôi ha, đừng có tưởng thật.”

Thải Thải cười lịch sự, cũng không đi sâu nghiên cứu. Thu dọn bát đĩa, đưa khay cho người làm, rồi quay về phòng của nàng ta.

Vị trí cửa sổ bên cạnh bàn học có treo một bức chân dung, người trong tranh vẽ đang say rượu, nằm trên cành cây, đưa lưng về phía mặt trời. Một dải lụa đỏ treo trên cành cây, đựng hai vò rượu, đằng sau là cả một khoảng rừng phong đỏ rất lớn, mà vẫn không chói sáng, tươi đẹp bằng người ấy.

Nàng ta thở dài một tiếng, lại đứng lên, đi ra khỏi phòng, đến phòng thuốc lấy gùi và cuốc. Nha hoàn tiến đến, khoác áo choàng màu ánh trăng lên cho nàng ta, “Tiểu thư, lại đi hái thuốc ạ? Trên núi lạnh lắm.”

Thải Thải khẽ ừ một tiếng, nha hoàn lại nói: “Em đi cùng tiểu thư ạ.”

Thải Thải chỉ lắc đầu, chẳng nói thêm một lời nào. Nha hoàn cũng không hỏi nữa, biết lúc tâm trạng nàng ta không tốt sẽ thường mượn cớ đi hái thuốc, thật ra là đến ngọn núi nơi gặp vị công tử áo đỏ lần đầu để ngồi ngơ ngẩn.

Bức chân dung trong khuê phòng của tiểu thư đã được treo lên ba năm rồi, tâm ý của nàng ta, nha hoàn há có thể không biết. Nha hoàn nhìn theo bóng lưng nàng ta, tức giận đến dậm chân -- Tên Nguyên Thạch khốn nạn chết tiệt, có đầu thai đến ba đời nữa cũng không xứng với tiểu thư nhà mình!

Lại là một cuối thu nữa, lá phong khắp núi chịu đựng mưa phùn, sương lạnh xâm lược mà không oán, đỏ thành một con sông.

Thải Thải ngồi ôm đầu gối ở dưới gốc cây gặp gỡ lần đầu tiên, nhìn đỏ vàng xen kẽ phía xa xa, mưa phùn rơi rơi, lạnh lẽo, đìu hiu.

Tuyết đầu mùa mỗi năm đều vào Mãnh Đông tiết. Ngày đó, Giới chủ Bắc Cung Từ sẽ đến Tam Xuyên, chủ trì đại điển Mãnh Đông, tụng kinh cầu phúc, ngóng trông mưa thuận gió hòa, phúc thái dân an. Đây là truyền thống lưu truyền nghìn vạn năm của hai giới ở phía đông - bắc, Tam Xuyên giới và Sương Lâm giới.

Chỉ là, lúc nào thì tuyết đầu mùa năm nay mới đến đây? Mối hôn sự này như một cái đao chém đang lơ lửng mà không rơi trên đầu nàng ta, làm cho cuộc sống hàng ngày của nàng ta khó yên ổn.

Thải Thải ủ rũ ngồi dưới gốc cây, không biết nàng ta đã đến núi này bao nhiêu lần rồi, đều chẳng gặp được người ấy. Chỉ sợ cả đời này cũng không gặp lại nữa. Nàng ta hơi nhụt chí, cam chịu, nghĩ nếu thật sự không được thì gả đi, xem như là cống hiến cho gia tộc.

Nàng ta thở dài, nhấc cái gùi rỗng tuếch, đứng dậy, muốn về nhà, khóe mắt lại nhìn thấy cái gì đó lóe qua.

Một góc màu đỏ rực rỡ lướt qua mắt nàng ta như chim yến bay ngang. Đôi mắt nàng ta sáng rực lên, nhảy bật dậy đánh “bịch” một cái, đuổi theo, gọi lớn: “Công tử!” Nhất thời nàng ta cũng quên mất đây là trên núi, dưới chân dẫm hụt, ngã ra đất, hét toáng lên một tiếng, lăn lông lốc xuống núi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play