Thập Dương bị đuổi xuống núi rồi. Nếu hắn còn ở đấy, sớm hay muộn Thanh Thanh sẽ phát điên.

Hôi Lô suy nghĩ thật lâu. Hắn ta có thể không cần mượn máu Thập Dương trợ giúp tu luyện, có thể không báo thù thay Hoàng Nham, có thể làm kẻ thất bại, nhu nhược từ đầu đến đuôi. Thứ đã mất đi sẽ không quay lại, nhưng thứ đang có thì nên quý trọng gấp đôi. Vì muội tử, Hôi Lô cảm thấy nên đi tìm Thập Dương nói chuyện rõ ràng.

Đều nói rắn chuột một ổ, năm đó Đông Bắc ngũ tiên bọn hắn kết nghĩa ở Bất Hàm sơn, quan hệ của Hôi Lô và Thanh Thanh cũng là tốt nhất. Hoàng Nham lão đại, Hôi Lô thứ hai*, Thanh Thanh thứ ba, phía sau còn có lão tứ Xích Tẫn và lão ngũ Bạch Nguyệt.

Nhiều năm như vậy, mọi người đều có tiền đồ riêng, chẳng còn liên lạc từ lâu, chỉ có hắn ta và Thanh Thanh vẫn luôn sống nương tựa lẫn nhau.

Tính cách của hắn ta luôn cẩn thận, nhát gan, nếu không phải Thanh Thanh cố ý muốn báo thù, hắn ta cũng không muốn mạo hiểm lớn như thế. Lý Do Hỉ có thể không đến là tốt nhất, nhiều một việc không bằng bớt một việc. Bây giờ tốt nhất là có thể khuyên được Thập Dương chủ động rời đi.

Hôi Lô nói: “Ở chung đoạn thời gian này, chúng ta cũng nhận ân huệ của ngươi, bất kể việc trước đây là đúng hay sai, là đen hay trắng, hãy xóa bỏ tất cả thôi. Hy vọng ngươi có thể rời đi, ngươi cũng thấy tình trạng hiện nay của muội tử nhà ta không tốt lắm, đã bắt đầu nghi ngờ yêu sinh (cuộc sống yêu quái) rồi.”

Hôi Lô quay đầu nhìn Thanh Thanh một lần, rốt cuộc thì sự tủi thân trong mấy ngày liền bộc phát, nàng ta khóc đến hai mắt sưng như quả hạch đào. Yêu sinh hơn năm trăm năm, lần đầu tiên bị người giễu cợt như thể không đáng một văn tiền, đổi người khác thì ai cũng không chịu nổi.

Người ta cũng đã nói như thế rồi, Thập Dương còn có thể làm sao được, chỉ đành xám xà xám xịt xuống núi.

Gió chạng vạng thổi qua mặt sông, thổi qua cỏ hương bồ bên bờ sông, đưa đến mùi cỏ tươi mát. Thập Dương ngồi ngơ ngẩn ở bờ sông một lúc, nhìn thấy một đám ngỗng trắng bơi qua trước mặt, hắn nhảy tõm xuống nước đi đuổi ngỗng.

Con ngỗng rất hung hãn, phát điên lên thì đến chó cũng phải sợ nó, nó đuổi theo cắn mông Thập Dương. Thập Dương cũng không phải ngồi không, đánh nhau với một, hai chục con ngỗng chẳng bất lợi tí nào. Đánh cho đám ngỗng vỗ cánh trườn đi, còn bắt được một con trong tay.

Hắn xách con ngỗng, rõ ràng rất vui vẻ, trong lòng lại hơi trống rỗng một cách khó hiểu, đến gió đêm dịu dàng bên bờ sông cũng làm cho da nứt nẻ -- Dù hắn có thể dạy người ta nấu cơm nhưng bản thân lại không biết làm, Lý Do Hỉ cũng không ở đây.

Lý Do Hỉ chưa đến cứu hắn.

Hắn túm cổ con ngỗng, bẹp miệng, cứ thế ôm đầu gối ngồi bên bờ sông khóc lên.

Thập Dương rất khó chịu, tủi thân vì đói bụng mấy ngày, tủi thân vì bị Lý Do Hỉ quên mất, thậm chí còn nhớ đến tủi thân bị Ô Thiệu Tùng vứt bỏ ngày trước. Hắn càng nghĩ càng khó chịu, càng khóc càng to. Nước mắt như nước lũ vỡ đê, phun ra rất mạnh, loạn hết cả lên.

Lý Do Hỉ đang gắp xương cá bị mắc kẹt ra giúp Kê Vô Trần, tách thịt cá vụn ra rồi mới dám đưa cho hắn ăn. Làm xong thì lại ra bờ sông vớt dưa hấu được nước sông làm lạnh lên.

Kê Vô Trần chỉ mặc áo đen mỏng manh, làn da trơn bóng dưới cổ áo hơi mở. Khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, vẻ mặt trầm tĩnh, chẳng hề bị ảnh hưởng bởi khó khăn vừa nãy. Hắn ăn xong, chậm rãi lấy khăn ướt ra lau tay.

Lý Do Hỉ ôm dưa hấu nhìn hắn từ xa -- Suy cho cùng vẫn là người đã từng là Ma tôn, từng cử động một đều là cảnh đẹp ý vui rất cao quý.

Áo mỏng của hắn bị gió thổi dán chặt vào người, phác thảo ra dáng người cao ráo. Tóc đen buông xuống đến thắt lưng, chỉ dùng một sợi dây màu đỏ sậm buộc ở sau đầu. Lông mi rũ xuống, mặt mày lạnh lùng lại lộ ra mấy phần hiu quạnh do cô lập với thế giới.

Cảm nhận được tầm mắt của nàng, hắn quay đầu nhìn lại, đối diện với đôi mắt tròn lấp lánh ý cười. Nàng ôm dưa hấu đứng bên bờ sông cười với hắn, tay áo xắn lên trên cổ tay, lộ ra một cánh tay trắng nõn. Sau lưng nàng là núi xanh nước biếc, mây trôi nhẹ nhàng, nàng giống một bông sen trong nước mùa hè, mang theo vẻ đẹp hàm chứa lộng lẫy lại dịu dàng, mềm mại.

Nàng luôn có tinh thần hăng hái như thế, cứ như gặp phải khó khăn gì cũng không sợ. Lại mang theo vài phần vô lại và hả hê rất trẻ con, vài phần an ủi lòng người giống ánh nắng ấm áp của mùa xuân, lại hệt như gió bão mưa rào ngày hè, mắng cho người ta không ngóc nổi đầu dậy.



Lý Do Hỉ ngồi xuống bên cạnh hắn, lấy Kim cương xử ra đập dưa hấu, nàng khen ngợi: “Đúng là thứ này mua không phí tiền, bất kể là đào mộ, mở hộp, còn có thể bổ dưa hấu. Chỉ một chữ “dùng tốt!”

Kê Vô Trần nói: “Là hai chữ.”

Tổ hợp hai người đang ngồi dưới gốc cây ăn dưa, bỗng có một tiếng khóc thét phá tan sự yên tĩnh lúc chạng vạng. Lý Do Hỉ cầm dưa, nghiêng tai lắng nghe cẩn thận, hỏi: “Có phải là tiếng khóc không? Gần đây có người đang khóc à?”

Kê Vô Trần ăn dưa hấu chậm rãi, dù chỉ là việc tràn đầy hơi thở bình thường của cuộc sống như ăn dưa, hắn cũng có thể ăn một cách cao quý, tao nhã -- Suy cho cùng cũng mới bị mắc xương cá, sợ nghẹn chết. Hắn nói: “Hình như thế, hay là đi xem thử?”

Lý Do Hỉ lắc đầu, gác cùi chỏ lên đầu gối, ăn uống đến chẳng còn hình tượng gì: “Núi non hoang dã, ma quỷ gào thét. Tôi nói cho anh biết, chắc chắn chẳng phải chuyện gì tốt, nói không chừng chính là yêu ma quỷ quái gì đó đang dụ dỗ người tiến đến đấy!” Nàng cắn ngoàm ngoạp một miếng dưa hấu, miệng nói lờ mờ không rõ: “Sau đó ăn thịt luôn!”

Vốn không muốn để ý, nhưng tiếng khóc kia càng lúc càng vang, càng lúc càng to, làm cho người ta tâm phiền ý loạn.

Lý Do Hỉ phiền không chịu nổi, cầm Kim cương xử đi về hướng có tiếng khóc -- Lão nương phải xem thử là ai quấy rầy ta hẹn hò.

Kê Vô Trần vội đứng lên đi theo, “Cẩn thận là trên hết.”

Hai người vòng qua một bãi cỏ hương bồ lớn ở bên bờ sông, từ xa Kê Vô Trần đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc: “Là Thập Dương!”

“Hả?” Lý Do Hỉ vội vàng chạy tiến lên: “Thập Dương? Đúng là Thập Dương! Sao cậu lại ở đây thế, không phải cậu bị hai con yêu quái kia bắt đi rồi à?”

Thập Dương ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ, nước mũi chảy ròng ròng, “Hu hu hoa, cuối cùng cô cũng đến rồi….. Hu hu hoa…..”

Lý Do Hỉ vội kéo cậu ta vào lòng, vỗ lưng dỗ dành: “Oa oa oa, đừng khóc oa nữa, có phải hai con yêu quái kia bắt nạt cậu không! Đi, tôi đi báo thù cho cậu.”

Thập Dương gác cằm trên vai nàng, lau đầy nước mắt, nước mũi vào người nàng, “Sao giờ cô mới đến! Tôi sắp chết đói rồi, bọn chúng không cho tôi ăn cơm, còn đuổi tôi xuống núi…..”

Lý Do hỉ không dễ dàng gì mới dỗ được. Múc một chút canh cá cho cậu ta, lại nướng ngỗng cho cậu ta. Thập Dương vừa khóc nấc lên vừa ăn, sau khi no thì đã quên hết phiền não rất nhanh chóng, nghiêng ngả trên bãi đầy cỏ ngủ luôn.

Ngày mùa hè luôn tối muộn, ráng chiều màu vỏ quýt nhàn nhạt dần dần phai sắc, bầu trời biến thành màu lam đậm. Khó có được lúc rảnh rỗi như vậy, thời gian cũng chậm hẳn lại, yên tĩnh an tường.

Ba người ở dưới gốc cây, Kê Vô Trần thu dọn lại đồ đạc lung tung lộn xộn trong túi giới tử cho nàng, Lý Do Hỉ ở bên cạnh phe phẩy cái quạt hương bồ cho Thập Dương. Hắn luôn thường ngẩng đầu nhìn nàng, nhìn nàng nhẹ phẩy cái quạt, nhìn nàng vén tóc rối bên thái dương cho Thập Dương -- giống như một bà mẹ hiền từ.

Lý Do Hỉ cũng rất đồng cảm, nàng nói: “Anh có cảm thấy chúng ta rất giống người một nhà không?”

Người một nhà.

Kê Vô Trần tỉ mỉ nhấm nuốt ba chữ kia. Kết cấu đơn giản nhất của một gia đình bình thường là vợ chồng, còn có một đứa bé. Ý nàng nói một nhà là….. Ai là đứa bé thì vừa nhìn đã rõ ngay, vậy còn lại là…..

Nghĩ đến đây, trái tim hắn bất giác tăng tốc, nhờ có bóng tối che giấu, hai má cũng bất giác đỏ bừng lên.



Lý Do Hỉ tiếp tục nói: “Đúng thế, tôi chính là một bà mẹ đơn thân, một người có ba đứa bé. Thập Dương, Lý Viên Viên, còn có anh nữa. Sức khỏe con trai lớn không tốt, con trai thứ biết ăn biết ngủ, con gái út có tính cách nóng nảy.” Nói xong nàng thở dài, giọng điệu lộ ra vài phần mệt mỏi: “Người mẹ tôi đây đúng là vất vả thật.”

Suýt thì một ngụm máu của Kê Vô Trần làm cổ họng nghẹn chết luôn.

Lúc này, trong bãi cỏ hương bồ bên cạnh bỗng phát ra đợt tiếng vang lạo xạo, một người nhảy ra từ trong bãi cỏ, tay còn cầm cái chày gỗ, hắn ta hét lớn: “Giỏi cho cái tên trộm ngỗng nhà ngươi! Ta bắt được rồi nhé! Trả ngỗng ra đây!”

Lý Do Hỉ quay đầu, phản bác theo bản năng: “Ai trộm ngỗng nhà anh, đừng nói lung tung!”

Dáng vẻ người này khoảng trên dưới ba mươi tuổi, ăn mặc như một nông dân, mặt đen râu quai nón, to cao khôi ngô. Hắn ta nhổ một cái, chỉ lông ngỗng dưới gốc cây, hỏi: “Ngươi còn nói không phải? Chính là ngươi trộm ngỗng của ta! Đền tiền đi!”

Lý Do Hỉ nhìn dáng vẻ hắn ta có hơi quen mắt, chắc là thôn dân của Thạch Đầu thôn ở gần đây. Nàng xua tay: “Không phải chỉ là một con ngỗng à, tôi đền, tôi đền, được chưa!”

Lý Do Hỉ không tình không nguyện cho tay vào túi giới tử, Kê Vô Trần đang ẩn trong bóng tối lại đứng lên, Lý Do Hỉ vội ngăn hắn: “Đừng xúc động! Đền tiền là xong rồi, không đến mức giết người đâu!”

Người kia tức giận hét to: “Muốn làm gì! Trộm ngỗng của ta còn muốn giết người diệt khẩu à! Nói cho mà biết, ta không phải chỉ ăn không ngồi rồi đâu!”

Kê Vô Trần vỗ tay nàng biểu thị vỗ về, người đối diện vừa mới nhìn thấy góc áo của hắn, trong lòng bỗng “lộp bộp” một tiếng như bị sét đánh. Tiếng nói của hắn ta cũng run rẩy, thăm dò khẽ gọi: “Tôn thượng?”

Kê Vô Trần đi ra từ trong bóng tối, dáng người như ngọc, cao ngất như tùng: “Tả sứ Trầm Nghiên, lâu ngày không gặp.”

Người kia dụi mắt, nhìn thật rõ nam tử trước mặt, chày gỗ trong tay rơi xuống đất. Hai đầu gối của hắn ta phịch xuống, dập đầu mấy cái vang dội: “Tôn thượng, thật là Tôn thượng! Tôn thượng, đúng là Tả sứ Trầm Nghiên, là Trầm Nghiên đây, cuối cùng Trầm Nghiên cũng gặp được Tôn thượng rồi! Hu hu hu…..”

Ở Xích Huyết giới, ngoài đầu lĩnh côn trùng có hại thích đốt giết cướp giật Kê Vô Trần ra, còn có hai con chó săn của hắn, Tả sứ Trầm Nghiên và Hữu sứ Lạc Hà. Hai người này nối giáo cho giặc, vẽ đường cho hươu chạy, chó cậy gần nhà, đơn giản là còn đáng giận hơn cả yêu ma Kê Vô Trần.

Nhưng từ khi Kê Vô Trần bị bắt, Xích Huyết giới bị vây diệt, Tả hữu sứ cũng không biết đã đi đâu.

Nghìn năm sau, cảnh còn người mất, không ngờ tha hương lại gặp cố nhân. Kê Vô Trần không khỏi cảm thán: “Trầm Nghiên, hơn nghìn năm không gặp, cuộc sống thế nào?”

Trầm Nghiên đứng lên cực kỳ vui vẻ, người đàn ông mạnh mẽ đang rơi lệ, bả vai dày rộng không nhịn được mà run rẩy, ngẩng đầu lau nước mắt: “Tôn thượng, Trầm Nghiên đợi một nghìn năm, cuối cùng cũng đợi được Tôn thượng rồi…..”

Kê Vô Trần không nhịn được đưa tay đỡ hắn ta. Trầm Nghiêm sợ đến mức lẩm bẩm, lại không dám làm bừa: “Trầm Nghiên sợ hãi…..”

Đúng lúc Lý Do Hỉ thò đầu qua: “Hai người quen nhau à? Thế có cần đưa tiền ngỗng không?”

Trầm Nghiên hơi giật mình, tầm nhìn của hắn ta qua lại trên người hai người mấy lần. Hắn ta đi theo Ma tôn nhiều năm, có khi nào thấy bên cạnh Ma tôn còn có nữ nhân đâu? Đến cả một con chuột cái còn không có -- Lẽ nào bị nhốt một nghìn năm, cái cây sắt này cũng học được cách nở hoa rồi?

Không cần nói rõ quan hệ, trong lòng Trầm Nghiên đã hiểu ra. Hắn ta cười hê hê hai tiếng, không ngừng xoa tay như ruồi (1): “Không cần, không cần, đừng nói chỉ một con ngỗng, Trầm Nghiên nguyện hiến tất cả chỗ ngỗng kia cho Ma tôn.”

Hai người ôn chuyện ở một bên, Lý Do Hỉ vội lay Thập Dương tỉnh, “Nhanh dậy đi, đợt lát nữa có đồ ăn đêm đấy!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play