Tựa như trời đất, bên sáng bên tối. Mặc dù là ruột thịt, vận mệnh lại
không tương đồng, có người từ nhỏ đã là trăng trên trời, sáng trong vời
vợi; có người lại như bùn đất, đầy cặn bã và mục nát.
“Hơn ba
nghìn năm trước, Ô gia Đồ Lục đảo sinh được hai bé trai. Có người đoán
mệnh nói hai bé một chính, một tà, tương lai tất thành kẻ địch, chỉ có
thể chọn một. Bất kể bé nào bị bỏ qua, bé còn lại tất sẽ là con cưng lọt vào mắt xanh của thiên đạo…..”
Hắn rũ mắt, hiển nhiên là đứa bé
bị vứt bỏ kia, “Nhưng thiên đạo rất công bằng, chẳng sợ là con kiến thấp kém nhất cũng có quyền lợi sống sót. Yêu ma ăn thịt ta, uế khí đúc thân ta, hai nghìn năm…..”
Lời của Kê Vô Trần còn chưa nói xong, Lý
Do Hỉ còn chưa kịp cảm động, Vô Chi Kỳ đã quăng mỏ neo đến: “Nếu là như
thế, anh nợ em trả, ăn đòn của lão Vô ta đây!”
Lý Do Hỉ quay
người ôm thắt lưng Kê Vô Trần, hét chói tai: “Không thể đánh, sẽ tổn hại âm đức đấy!” Thiết neo rẽ nước, cuốn theo lực lượng nghìn cân mà đến
lại khó khăn ngừng cách đỉnh đầu nàng ba tấc.
“Cút mn đi!” Vô Chi Kỳ tức giận gầm lên một tiếng, lại chẳng có cách nào. Lý Do Hỉ và Kê Vô Trần bị cột nước đẩy ra khỏi mặt sông, ngã trên mặt đất.
“Á!
Nguy hiểm quá, nguy hiểm quá! Dọa tôi sợ chết mất!” Lý Do Hỉ ngồi dậy vỗ ngực thuận khí.” Nhưng mà may là vẫn lấy được uế khí rồi, chẳng ngờ Ô
Thiệu Tùng lại là anh trai anh, vì cải tạo anh, đúng là anh ta cũng tận
lực đấy.”
Kê Vô Trần nằm trên thảm cỏ không nhúc nhích, ngửa mặt
nhìn trời, lại không biết đang nghĩ gì. Lý Do Hỉ thò đầu qua: “Anh còn
hận người nhà anh không? Đã qua lâu như thế rồi, chắc họ chẳng sống lâu
được như anh hả?”
Vô Chi Kỳ ném rất chuẩn, bên cạnh chính là cái lều nhỏ dựng bên bờ sông của nàng.
Lý Do Hỉ ngồi quỳ trên cỏ chống tay nhìn Kê Vô Trần. So với hình dáng lần
đầu gặp mặt không giống nhau, bây giờ hắn nhìn có vẻ khỏe mạnh không ít. Đẹp trai như ngọc, khí sắc không hề mệt mỏi như ngày thường, ánh nắng
mãnh liệt của ngày hè cũng chiếu vào mặt hắn thêm mấy phần ấm áp.
Dù nàng có Tỵ thủy châu, nhưng vẫn không biết tránh nước thế nào, lúc ra
khỏi nước toàn thân ướt đẫm. Quần áo dính vào người, tóc đen dán vào
ngực, hiện ra hình dáng xinh đẹp.
Kê Vô Trần nghiêng mặt đi,
tránh hơi thở nóng ấm của nàng: “Từ khi ta bắt đầu có ý thức, chính là ở Xích Huyết giới. Mấy việc này cũng là về sau mới biết….. Không hề có
cảm nhận gì nhiều.”
Trong đầu Lý Do Hỉ bổ sung một vở kịch: Vốn
là cặp song sinh, một là đầu lĩnh danh môn chính phái, một lại là Uế khí vương của ma giới. Vận mệnh sai khiến, sau khi duy trì đọ sức lâu dài
đến một nghìn năm, cuối cùng tà không thắng chính. Trải qua nghìn năm,
vì yêu mà hắn đi khắp chân trời, không hề do dự bước vào hành trình giải cứu em trai…..
“Thật sự tôi còn rất tò mò về Ô Thiệu Tùng đấy. Vì anh mà anh ta thật sự đã hết lòng hết sức rồi.” Sau khi phi thăng
nghìn năm mà vẫn xuất hiện trong miệng người khác, mỗi lần xuất hiện đều mang đến bốn* chữ to “Năng lượng tích cực*”, là nhân vật sáng rỡ như
đèn chỉ đường vậy.
Lý Do Hỉ nói: “Người xem mệnh cho bọn anh lúc
đầu thật sự không nói sai. Nhưng mà tôi thấy, nếu anh đã sống sót thì
cũng không cần nghĩ về những việc đã qua nữa, sau này cứ sống theo ý
muốn của bản thân là được.”
Hắn im lặng một lúc lâu rồi ừ khẽ một tiếng, bỗng nhiên ý thức được chính hắn đã thay đổi rất nhiều.
Có lúc rất muốn duy trì uy nghiêm địa vị cao của năm đó, nhưng rõ ràng là
lòng có thừa mà lực lại không đủ. Với lại, căn bản Lý Do Hỉ cũng chẳng
hề theo đuôi - Nàng không phải là người có thói quen khúm núm. Mặc dù có lúc cũng sẽ phục tùng một cách không có tiền đồ, nhưng trước nay nàng
đều thích khoe khoang là tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi (1), sẽ không đánh giá người ta qua vẻ bề ngoài (2)
Dù cũng có lúc nàng gọi
hắn là Ma tôn, nhưng chẳng hề đối xử với hắn như Ma tôn. Ngay lúc vừa
xong, thậm chí hắn còn cần một nữ nhân ra mặt bảo vệ. Cái loại tâm lý
chênh lệch này không thể thích ứng ngay trong chốc lát được.
Nói
gì mà khôi phục Xích Huyết giới, chẳng qua là không cam lòng mà thôi. Ra ngoài lâu thế rồi mà cũng chẳng từng nghe được bất cứ tin đồn nào có
liên quan đến Xích Huyết giới. Nghìn năm rồi, rốt cuộc Xích Huyết giới
biến thành cái dạng gì cũng chưa biết nữa.
Hắn không nói chuyện,
dưới ánh mặt trời, tóc đen, áo đen bị phơi đến đỏ lên, hoa mạn châu sa
trên áo cứ như đang nở ra trên thảm cỏ, hình thành đối lập với trời xanh nước biếc ở phía xa.
Lý Do Hỉ nhìn hắn đối mặt với dòng nước chảy róc rách, cả người như bị sương mù che phủ, không hề hợp với thế giới tươi đẹp này.
Lý Do Hỉ kéo góc áo của hắn, “Không phải sợ, tôi bảo bọc anh! Anh xem không phải tôi vẫn luôn giúp anh suốt đường này à?”
Lý Do Hỉ nhận định là hắn có bóng ma tâm lý thời thơ ấu, sau khi lớn lên
lại luôn bị anh trai đánh, còn bị nhốt một nghìn năm. Ai cũng biết người không đi ra ngoài một tháng sẽ bị điên, càng khỏi nói đến một nghìn
năm! Đứa bé đáng thương này uất ức đến nỗi tự kỷ rồi.
Kê Vô Trần
quay đầu nhìn ánh mắt của nàng, trong đó chất chứa cảm thông và thương
yêu, cũng không biết nàng lại đang nghĩ gì đây.
Hắn lắc đầu, mạnh mẽ (cứu) vãn tôn (nghiêm) (3): “Đã tìm thấy bộ phận uế khí thứ hai rồi, tôi trở về tu luyện.” Cái xưng hô “tôi” này đã là sự thỏa hiệp lớn nhất rồi, sự thỏa hiệp với thời gian, sự thỏa hiệp với vận mệnh. Tôi đã
không còn là Ma tôn nữa.
Lý Do Hỉ kéo hắn không thả, “Đừng mà,
không dễ dàng gì mới ra đây một chuyến, phơi nắng cũng sẽ không chết đi? Cứ bận tu luyện mãi làm gì, anh xem tôi có bao giờ tu luyện đâu”. Nói
xong, nàng tiến lên cởi áo hắn.
Kê Vô Trần hoảng sợ ôm ngực: “Làm gì thế?”
“Tôi nhìn anh đã thấy nóng, anh không nóng à? Thời tiết này ít nhất cũng đến ba mươi độ chứ?” Động tác tay nàng không ngừng, đã cởi áo khoác ngoài
của hắn ra, “Tôi dẫn anh xuống sông nghịch nước, mặc nhiều đồ thế này
bịt kín da mà không sợ nổi rôm à!”
Cởi sạch đến khi hắn chỉ còn
lại một bộ áo trong, nàng lại bắt đầu cởi đồ của bản thân, cuối cùng chỉ còn một cái váy quây ngực mỏng manh, sau đó nhảy xuống nước “tõm” một
tiếng.
Tóc dài của nàng xõa tung, cái váy ở trong nước như
một đóa hoa sen nở rộ, lộ ra cánh tay và bờ vai trắng đến phát sáng dưới ánh mặt trời. Nàng bơi một lúc mới thò đầu lên, “Nhanh đến đây chơi
đi!”
Đồ nàng mặc lúc này ở bên ngoài thì quả thật là phản cảm,
chẳng ra thể thống gì! Nhưng chúng ma nữ ở Xích Huyết giới ăn mặc theo
hướng mạnh dạn hở hang, Kê Vô Trần cũng chẳng thấy ngạc nhiên gì cả.
Khóe miệng nàng giương lên ý cười, giống một con cá nhỏ bơi qua bơi lại
trong nước rất nhanh nhẹn. Kê Vô Trần chậm rãi đến bên dòng nước, lại
lần lữa không xuống.
Lý Do Hỉ còn đang vẫy hắn: “Xuống đây, trai
xinh gái đẹp như uyên ương nghịch nước ở trong sông, chẳng lẽ không phải cảnh đẹp sao?”
Kê Vô Trần nghe nàng nói lung tung cũng thấy thú
vị, sương mù trong lòng bị tiếng cười như chuông bạc rung động, chỉ
trong nháy mắt đã tiêu tán không thấy bóng đâu nữa.
Nhưng hắn vẫn kề cà ở trên bờ, không động đậy, hồi lâu sau mới nói: “Tôi không biết bơi.”
Lý Do Hỉ bơi lên phía trước, lau mặt một phen, đưa cho hắn một viên châu
tròn nhỏ trong suốt lấp lánh, “Cho anh Tỵ thủy châu. Lúc nãy ở bên dưới
không phải là chẳng có việc gì sao, sao lại sợ nước rồi? Đừng sợ, tôi sẽ dạy anh.”
Nói xong, nàng đưa tay ra, cổ tay vươn lên mặt nước
như nụ sen mới mọc, bên trên còn có giọt nước sáng lấp lánh dưới ánh
nắng mặt trời, dường như nó đang làm cho người ta mê muội.
Ma xui quỷ khiến hắn giơ tay ra, Lý Do Hỉ tranh thủ cơ hội bất ngờ, dùng lực
thật mạnh để kéo hắn xuống nước. Nàng cười to bơi ra xa, mặc kệ hắn rơi
bịch vào trong nước.
Sau một lúc lâu không có động tĩnh, Lý Do Hỉ ngơ ngẩn, rồi ngụp xuống nước nhìn, thế mà hắn lại bị chìm rồi -- Đường đường một Ma tôn lại thật sự không biết bơi, đúng là mất mặt quá
đi.
Hai mắt hắn nhắm nghiềm, áo đen tóc dài xõa ra ở trong nước như một giọt mực loang. Lý Do Hỉ bơi đến bơi cạnh hắn, hắn chỉ mặc một bộ áo đen, chất vải trơn không nắm được. Nàng chỉ có thể sáp lại
gần một chút nữa, ôm chặt eo hắn kéo lên trên.
Trên người hắn
lạnh đến mức dọa người cho dù là mấy ngày nóng nhất trong năm, cộng thêm nước sông đã bị mặt trời phơi nắng. Một cánh tay của Lý Do Hỉ ôm ngay
thắt lưng hắn, một cánh tay khác ra sức gạt nước bơi lên trên.
Mặt của hắn gần trong gang tấc, lông mi thật dài, sống mũi thẳng như cán
dao, tầm nhìn thẳng xuống đến đôi môi mỏng luôn tái nhợt không có huyết
sắc kia. Không biết là tại sao, bỗng nhiên nàng nhớ đến một đoạn kinh
điển trong phim thần tượng.
Ở dưới nước miệng đối miệng có thể độ khí thật sao? Nàng không nhịn được muốn thử nghiệm một chút.
Tôi là vì cứu người, không phải muốn chiếm tiện nghi của anh đâu, trong
lòng Lý Do Hỉ nghĩ. Nàng mang suy nghĩ muốn học hỏi và thử nghiệm, nhẹ
nhàng sáp đến, từ từ thổi khí. Đôi môi kia lành lạnh, mềm mại. So với
lần trước bị trúng mị thuật của Vạn Nương thì không giống, lần này đã
cảm nhận được thật sự rõ ràng rồi.
Sau một lát, cảm thấy lồng
ngực hắn phập phồng, nàng dịch đầu ra, lại kéo hắn bơi lên trên, quả
nhiên là một ý nghĩ vớ vẩn nào cũng không có.
Hắn mở đôi mắt, nàng qua màn nước lăn tăn trùng điệp không rõ, trái tim tê dại một trận.
Chạng vạng.
Lý Do Hỉ bắt cá, lại vào Thạch Đầu thôn mua đậu phụ, đun một nồi canh cá.
Gió mát thổi khô quần áo và tóc tai, nàng bận tới bận lui ở đống lửa bên bờ, thỉnh thoảng thêm củi, hầm canh cá cho thật kỹ.
Lúc Thập Dương không ở bên cạnh, nàng nấu cơm rất yên tĩnh.
Gió chiều muộn thổi tan cái nóng mùa hè, mây tím kiều diễm sáng lạn. Kê Vô
Trần ngồi trên thảm cỏ, nhìn nàng ở cách một màn khí nóng đang bốc lên,
cứ như đã cách khói lửa nhân gian cả nghìn năm vậy.
Hắn chưa từng nhìn thật kỹ một người như thế. Khi ở Xích Huyết giới, chẳng có ai dám
nhìn hắn, trong mắt hắn cũng chẳng nhìn thấy bất cứ người nào cả. Cho dù là cái tên có huyết nhục chí thân kia, hai người cứ gặp nhau là hét
đánh hò giết, chẳng bao giờ lịch sự để ý xem người kia có dáng vẻ gì.
Hắn hỏi: “Sao cô lại giúp tôi?” Nếu cô còn có yêu cầu khác, nhất định tôi sẽ cố gắng hết sức thỏa mãn cô.
Lý Do Hỉ đưa tay quạt khí bốc lên đến đầu mũi, ngửi mùi canh cá thơm nồng, nói: “Chẳng vì sao cả, muốn giúp thì giúp thôi.” Chủ yếu là bị Hứa Dực
đuổi, thật sự chẳng có chỗ nào để đi cả.
“Cứ như đói bụng thì
muốn ăn cơm, khát rồi thì muốn uống nước vậy. Tôi làm việc chẳng có
nhiều lý do như thế.” Nàng vén tóc bị gió thổi loạn ra sau tai: “Tôi
sống chính là vì muốn làm cái gì thì sẽ làm cái đó.”
Lời này là thật. Trải qua đau khổ của nhân gian, nếu có cơ hội làm lại, nàng hạ quyết tâm nhất định phải sống tùy ý.
Hắn ngơ ra một lát, lại nghe thấy nàng nói: “Ở trên thế gian này, tôi chỉ
có một mình, không nơi nương tựa. Trong lúc giúp anh, sao không phải
đang cứu rỗi chính mình chứ. Anh tưởng tôi đang giúp anh, thật ra còn
không phải anh đang bầu bạn với tôi à?”
Nàng múc ra hai bát canh, rắc hành và rau thơm, thổi nguội rồi đưa cho hắn: “Anh vẫn chưa từng ăn đồ tôi nấu hả, đến thử xem.”
Canh cá tươi ngon, đậu phụ mềm mại. Cổ họng hắn còn chưa kịp ăn miếng nào, mũi đã chua xót, mắt bị canh cá nóng hun cho ẩm ướt.
Hơn ba nghìn năm, khi nào thử qua vị khói lửa nhân gian đâu.
Hắn ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, nhét hết cảm thán vào bụng. Cuối cùng
hắn cũng hiểu sao Thập Dương luôn thích ăn cơm rồi, trong bụng ấm áp, no nê, rất thoải mái.
Nhưng mà, sao lại hơi đau?
“Khụ khụ khụ…..” Kê Vô Trần cúi người ho khẽ, khóe môi đầy máu.
Lý Do Hỉ trợn mắt há mồm, “Anh chưa ăn cá bao giờ à? Cá có xương đấy! Sao
anh có thể nuốt luôn….. Đừng động đậy, đừng nhúc nhích, từ từ há mồm
ra…..”
Ánh tà dương tỏa ra từng điểm vàng vụn trên mặt sông, gió
nhẹ thổi cành liễu, tiếng con ếch vang lên, pha với tiếng cười đùa giòn
tan. Nhân gian chân thật như thế đang ở ngay trong tầm tay.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT