Trần Kiến Hạ ngồi trên bậc cầu thang, chống tay dưới cằm ngẩn người.

Cô ngồi co ro, vuốt ve ống tay chiếc áo khoác lông, không khỏi cảm thấy may mắn vì vào thời khắc bước ra khỏi phòng học ấy mình đã làm được một việc sáng suốt.

Áo khoác mặc ngoài, tiền nằm trong túi; khu dân cư khuất gió, thời tiết trước trận tuyết đầu mùa bao giờ cũng ấm áp một cách lạ thường - ngay đến ông Trời cũng thương xót cô. Bởi thế nên cô mới có thể tiếp tục chờ đợi, bụng đói sôi lên ùng ục, trong một buổi sáng chẳng nhìn thấy mặt trời đâu lại chờ được tới tận buổi trưa xám ngắt.

Trần Kiến Hạ ngẩng đầu. Biểu tượng vầng trăng và ngôi sao của đền thờ Hồi giáo tựa như đang lẩn khuất sau tầng tầng lớp lớp mây đen, trở nên có chút nhạt nhoà, không trông thấy rõ.

Lý Nhiên không nghe điện thoại, cũng không trả lời tin nhắn. Cô lại không muốn nhận điện thoại của bố mẹ nên dứt khoát tắt máy.

Trần Kiến Hạ đã từng khinh bỉ coi thường việc bỏ nhà ra đi này: dẫu sao sớm muộn cũng phải ngậm ngùi quay về, vậy thì ban đầu còn đùng đùng nổi giận bỏ đi làm chi? Bất kể là Vu Ti Ti hay Du Đan, ác ý và sự khiêu khích đến từ bọn họ đều giống như lấy giấy gói kẹo bọc viên đá, cô sớm đã biết bên trong là thứ gì, lúc lột vỏ cũng không cảm thấy kinh ngạc, có gì đáng để tức giận?

Trần Kiến Hạ đã từng biết cách thức thời cúi đầu, dứt khoát đoạn tuyệt với Lý Nhiên. Quân tử báo thù mười năm không muộn, cô phải nhẫn nhịn nửa năm, sau đó thi vào một trường Đại học tốt rồi mới tính tiếp.

Trần Kiến Hạ đã từng thích tính toán cho "Sau này", quen thói phòng bị chu đáo, nhát như cầy sấy, mưu tính sâu xa.

Cô đã biến thành một Trần Kiến Hạ của hiện tại như thế nào? Làm ra chuyện ngu xuẩn nhất, tự lấp sạch đường lui, không bận tâm cục diện rối rắm, không bận lòng thanh danh, cũng chẳng quan tâm tới tương lai.

Tất cả đều hiện ra với dáng vẻ vốn có của chúng, lớp vỏ bọc bị xé rách, linh hồn rốt cuộc cũng đã tìm được một khe nứt để chui lại vào cơ thể, tiếp quản một thân xác yếu đuối mờ mịt suốt 17 năm.

Thần trí bất ngờ trở nên rõ ràng. Trần Kiến Hạ đứng thẳng người, vặn vẹo một lượt cơ thể cứng nhắc, khi hít thở cảm thấy lồng ngực căng phồng tới mức phát đau. Cô hướng về phía ngôi đền thờ Hồi giáo xập xệ, nở nụ cười.

Thánh Allah sẽ không quan tâm tới cô. Lý Nhiên cũng sẽ không quan tâm tới cô.

Nhưng tất cả đều đã không quan trọng nữa.

Trần Kiến Hạ chậm rãi bước đi giữa những tòa nhà tập thể, đi qua từng cây sào phơi quần áo, xuyên qua từng chiếc đũng quần, đứng ở đầu đường vẫy một chiếc taxi.

Trần Kiến Hạ bỏ ra 10 tệ mua đồ dùng văn phòng phẩm, quay về kí túc xá. Giáo viên ở phòng trực nhìn thấy cô như nhìn thấy quỷ, một tay níu chặt lấy, tay kia bấm điện thoại, chỉ sợ cô lại chạy mất.

Khoảnh khắc đường dây được thông, cô nghe thấy tiếng gào rú của mẹ mình ở  đầu bên kia.

"Em quay về phòng trước." Mí mắt Trần Kiến Hạ không cần nâng lên cũng có thể nhìn thấy ánh mắt phức tạp của giáo viên quản lí.

"Em đừng manh động, ở chỗ này chờ bố mẹ đến luôn đi, nhỡ may xảy ra chuyện gì thì tôi không gánh vác nổi. Em đứng nguyên ở đây, có nghe thấy hay không, đừng manh động nhé."

Trần Kiến Hạ không buồn để ý, rút mạnh tay ra, xoay người đi lên tầng. Giáo viên quản lí kí túc vừa hét tên cô vừa đuổi theo, chạy được vài bước lại vòng ngược trở lại phòng trực, tay chân luống cuống, bị Trần Kiến Hạ bỏ xa ở phía sau.

Cô không khóa cửa. Chẳng bao lâu sau mẹ đã đẩy cửa xông vào, cơ thể hơi mập bị chiếc áo lông dày quấn lại không khác nào một trái bóng.

Con đã đi đâu vậy? Ai cho phép con chạy linh tinh? Có gặp phải nguy hiểm gì hay không?...

Trần Kiến Hạ không đoán trúng được câu nào. Mẹ cô xồng xộc xông tới như một con gà chọi, giữ chắc lấy tay cô, câu đầu tiên mà bà hỏi là: "Tiểu Hạ, mày cùng thằng bé kia, đã 'đi quá giới hạn' hay chưa?"

"Cái gì?"

"Mày còn mặt mũi mà hỏi nữa sao?"

Trịnh Ngọc Thanh hung hăng ném một món đồ ra, văng trúng vào thái dương Kiến Hạ, lăn tới bên mép giường. Trần Kiến Hạ không đổi sắc mặt nhặt lên.

Là một cây lược gỗ, có khắc mấy chữ "Shangri-La".

Buổi sáng ngày hôm đó, cô tắm rửa qua loa, xé chiếc túi đựng đồ dùng một lần trên bồn rửa mặt ra, dùng cây lược chải bím tóc đuôi ngựa. Cây lược gỗ dùng một lần trong khách sạn năm sao chế tác còn tinh xảo hơn cả những món bán ngoài chợ đêm. Cô cẩn thận cất nó vào trong ba lô, ngày ngày mang theo bên người xem như một sự nhắc nhở, mà cũng là một kỉ niệm.

Vẫn may chưa bị quăng xuống đất, nếu không sẽ gãy làm đôi. Trần Kiến Hạ siết chặt cây lược gỗ, ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt mẹ, nở nụ cười có chút thị uy.

"Đi quá giới hạn là như thế nào? Lên giường ư?"

Lời vẫn chưa dứt, cô chỉ nghe thấy một tiếng "bốp" vang lên bên tai, sau đó hết tiếng này đến tiếng khác, không biết rốt cuộc mẹ đã tát cô bao nhiêu cái, cô chẳng hề đếm. Cuối cùng cũng ngừng lại, khuôn mặt cô cũng không còn cảm nhận được cảm giác đau, chỉ thấy rất nóng, nóng tới mức bỏng rát.

Mẹ thở hổn hển, vài cái tát ngược lại lại khiến bà kiệt sức. Khuôn mặt Trần Kiến Hạ phồng rộp, có chút sưng, ánh mắt cô lướt qua bả vai mẹ, nhìn về phía giáo viên quản lí kí túc đang đứng hóng hớt ở cửa.

"Cút ra ngoài." Cô phát âm không rõ, song giáo viên quản lí kí túc lại nghe hiểu, nhanh chóng chuồn mất dạng.

Trần Kiến Hạ thọc tay vào túi áo khoác: "Mẹ phát tiết xong chưa? Con chỉ cho mẹ một cơ hội này thôi."

Trịnh Ngọc Thanh còn đang ngẩn người, Trần Kiến Hạ đã móc từ trong túi áo ra món đồ văn phòng phẩm mà cô mua mất 10 tệ - một con dao rọc giấy. Cô đẩy mũi dao nhọn hoắt sắc lẹm nhô ra, dí vào cổ của mình.

Mẹ sợ hết hồn, lùi lại phía sau một bước, bải hoải dựa vào cánh cửa tủ, lẩm bà lẩm bẩm một mình, xong rồi, phát điên rồi.

"Con không muốn chết. Thế nhưng nếu mẹ cứ tiếp tục điên điên khùng khùng như vậy thì con cũng chẳng muốn sống nữa. Là mẹ ép con."

Trịnh Ngọc Thanh bị dọa tới mức sắc mặt trắng bệch, chỉ có thể không ngừng lặp lại, làm phản rồi, uổng công nuôi nấng mày, điên rồi, điên rồi...

Đột nhiên có một người từ cửa xông vào, cướp lấy con dao rọc giấy từ phía sau, ném nó xuống đất kêu leng keng.

Trần Kiến Hạ sững sờ.

"Được rồi được rồi, Tiểu Hạ, về nhà về nhà, đừng làm loạn, bình tĩnh một chút, chúng ta về nhà rồi nói sau."

Là bố.

Từ thời khắc bước vào văn phòng của Du Đan cho tới tận bây giờ, Trần Kiến Hạ chưa hề rơi một giọt nước mắt. Thế nhưng khoảnh khắc nghe thấy giọng nói của bố, cô đột nhiên cảm thấy khuôn mặt lành lạnh, giống như trận tuyết tháng Mười Một tới trễ.

Khoảnh khắc con dao bị cướp đi, trái tim cô đập như sấm dồn, chỉ còn một ý nghĩ duy nhất, cuối cùng thì cậu cũng tới.

Hoá ra là bố.

Hoá ra cô vẫn đang đợi Lý Nhiên.

Trần Kiến Hạ đờ đẫn ngồi bên mép giường, nhìn mẹ sắp xếp đóng gói hết túi này đến túi khác, giao di động cho bố, trong tay chỉ còn lại cây lược gỗ, vì nắm quá chặt nên răng lược in lên lòng bàn tay một hàng vết lõm chi chít sâu hoắm, trùng khít với đường chỉ tay đoạn chưởng kia.

Nếu như phố xá cũng có linh hồn, vậy thì con phố chính trước bách hóa số 1 chắc hẳn đang mỉm cười nghênh đón Trần Kiến Hạ. Từng toà nhà, từng cửa hiệu, KFC, Châu Đại Phúc, Sony, đều đang nhìn vào chiếc xe khách chở Trần Kiến Hạ mà thì thầm bàn tán.

Xem kìa, nó đã trở về rồi. Cái con nhóc khinh thường chúng ta kia.

Phố xá Thành thị không thèm thu nhận mi sao?

Trong thoáng chốc, Trần Kiến Hạ bị chính sự hẹp hòi của mình chọc cười.

Có lẽ là bởi bị cách nói chuyện của mẹ hù doạ, em trai Tiểu Vĩ ở nhà chỉ quanh quẩn bên cạnh Kiến Hạ. Thực ra không cần thiết phải như vậy, Trần Kiến Hạ chiếm đóng gian phòng nhỏ, cả ngày chẳng mấy khi đi ra, chỉ nhốt mình trong phòng. Tiểu Vĩ thông minh ngủ ngoài phòng khách, ngày ngày thức đêm ôn tập chuẩn bị cho kì thi cấp Ba trên chiếc bàn học trắng ngà kia, cũng xem như đã hoàn thành được tâm nguyện của ba năm trước.

Nửa đêm, Trần Kiến Hạ mở cửa phòng ra ngoài đi vệ sinh. Tiểu Vĩ đang nằm bò trên mặt bàn chơi Văn Khúc Tinh trong phòng khách giật mình vội vã đứng lên, hệt như gặp quỷ.

"Chị?"

"Vẫn chưa đi ngủ à?"

Có lẽ là bởi sự chán chường của Trần Kiến Hạ đã khiến Trịnh Ngọc Thanh dè chừng hơn không ít, bà cứng rắn ép Tiểu Vĩ phải cố gắng thi được vào trường học trên Thành phố, hàng ngày bắt cậu học bài tới 1 giờ sáng mới cho đi ngủ, không còn là bảo bối được cưng nựng nữa. Một phần của cơn giận không cách nào phát tiết nổi với Trần Kiến Hạ nên giận cá chém thớt với Tiểu Vĩ, lúc ăn cơm tối Trần Kiến Hạ nằm trên giường, nghe thấy âm thanh mẹ đấm đánh ở bên ngoài, xé bài thi của Tiểu Vĩ, mắng cậu ngu dốt như lợn.

Chuyện này trước kia chưa từng có tiền lệ. Trần Kiến Hạ không nén nổi cảm thấy có chút đồng cảm với em trai.

"So với việc chơi game đến 1 giờ thì chẳng thà bây giờ đi ngủ luôn, giữ cho tinh thần minh mẫn, ngày mai nghe giảng cho tốt." Trần Kiến Hạ ăn ít cơm, lúc nói chuyện cũng thều thào yếu ớt, thêm mấy phần dịu dàng,

Tiểu Vĩ có chút tủi thân, đặt Văn Khúc Tinh xuống.

"Có phải là mẹ lên cơn rồi không?" Cậu bực tức.

"Là tại mẹ đang tức chị." Kiến Hạ giải thích.

"Chị, chị yêu thật rồi ạ?" Cuối cùng cũng chớp được cơ hội, có thể nhìn ra Tiểu Vĩ quả thực đã nhịn tới phát điên rồi, "Anh đó là bạn học của chị ạ? Có đẹp trai không? Có đối xử tốt với chị không?"

Kiến Hạ sững sờ, có chút dở khóc dở cười. Vào lúc mẹ điên cuồng truy hỏi cô đã "đi quá giới hạn" hay chưa, em trai lại hỏi, anh ấy có đối xử tốt với chị không.

"Tiểu Vĩ, em có thích ai không?" Bản thân cô cũng không ngờ được rằng lại đến một ngày mình sẽ hỏi cậu câu này, hễ nhắm mắt là dường như lập tức có thể tưởng tượng ra bộ dạng nhõng nhẽo đáng ghét đó của em trai.

Trần Chí Vĩ đỏ mặt, không phủ nhận.

"Bạn học à? Trông như thế nào? Chị sẽ không nói với mẹ đâu."

Tiểu Vĩ ngượng ngùng lôi một cuốn vở Tiếng Anh trong cặp sách ra, trang cuối cùng có kẹp một tấm ảnh bé xíu chụp sát mặt hai người, bên rìa dán đầy sticker trái tim và hoa lá, mặt mũi bị chèn hết lên, không nhìn thấy rõ.

"Em không muốn học ở Bát Trung, sống chết đòi quay về, là vì bạn ấy à?"

Em trai không phủ nhận, cũng không dám thừa nhận, chỉ nhỏ giọng lầm bầm: "Chị tuyệt đối không được nói với mẹ đâu đấy. Mẹ bị thần kinh."

Kiến Hạ muốn cười, lần đầu tiên cảm thấy muốn cười trong suốt mấy ngày hôm nay.

Làm cha mẹ đúng là khổ sở biết bao. Đứa không xem trọng thì đối đầu với mình, đứa được xem trọng lại không biết nhớ ơn.

"Em nghe nói rồi, chị ở trường muốn tự sát, khiến mẹ sợ hãi tới mức suýt nữa lên cơn đau tim. Chị, dẫu có chết chị cũng không muốn quay về à?"

Kiến Hạ kinh ngạc, không biết phải trả lời như thế nào.

"Chị không nói em cũng nhìn ra được. Em không giống chị, em thích ở nhà, học sinh Thành phố chuyên gia coi thường người khác, em cũng chẳng muốn tranh giành, chẳng tội gì phải ngậm đắng nuốt cay đi làm trò cười cho người ta xem," em trai nằm bò lên bàn, nghi hoặc nhìn cô, "Chị, ở nhà không tốt ạ?"

Câu hỏi này phải trả lời thế nào? Kiến Hạ không muốn đối phó qua loa với em trai, song lại không cách nào thốt ra nổi.

Bởi đã bị bỏ mặc quá lâu, bởi bố mẹ thiên vị em, bởi từ khi còn rất nhỏ đã cảm thấy mình không nên được sinh ra, bởi họ hàng thân thích đều có vẻ vô tư trêu cô rằng "bố mẹ yêu em trai, không yêu cháu đâu", bởi mỗi dịp Tết tiền mừng tuổi đều ít hơn của em, bởi khát vọng trong lòng đang bùng cháy, bởi may mắn có khả năng học hành tốt, có được cơ hội rời đi...

Kiến Hạ đi vệ sinh xong bước ra ngoài, vừa hay nhìn thấy mái đầu rối bù của mẹ, đang pha cho Tiểu Vĩ một loại thực phẩm dinh dưỡng bổ sung năng lượng cho não nào đó, đoán chừng là lại bị quảng cáo trên tivi lừa. Mẹ ngước mắt nhìn Trần Kiến Hạ đi ra từ toilet, biểu cảm trên khuôn mặt vô cùng đặc sắc.

Muốn mắng lại không dám mắng, ngâm ngẩm có chút đau lòng, lại cảm thấy đáng đời nhà cô, khiến mình mất mặt một vố lớn như thế, chẳng thà chết quách đi cho xong, vẫn còn biết đi vệ sinh nữa cơ à?

Cuối cùng vẫn không nhịn nổi. Mẹ Kiến Hạ nhỏ giọng lầm bầm: "Đòi sống đòi chết, mày cũng làm đủ rồi đấy, thấy ổn rồi lại rút lui. Mày không muốn thi Đại học, nhưng em trai mày vẫn cần phải thi cấp Ba."

"Con muốn về trường đi học."

Mẹ trợn mắt: "Mày còn muốn quay về nữa? Hoang dã thật rồi à? Lại muốn về để tìm thằng nhóc đó? Không được! Mẹ đã thương lượng với chủ nhiệm lớp của mày rồi, đợi mày triệt để sửa đổi cái đã. Tạm thời cứ học ở trường Nhất Trung trước!"

Trần Kiến Hạ rất muốn cười.

Thời gian hơn hai năm. Trước khi rời nhà, cô vẫn là một tiểu nha đầu chỉ biết giận dỗi bố mẹ, tin tưởng không chút nghi ngờ những đạo lí mà bố mẹ nói ra, làm ngơ trước logic mâu thuẫn và thế giới quan phàm tục, khiêm tốn thụ giáo, ếch ngồi đáy giếng.

Thế nhưng hiện giờ, cô đã không còn giống như vậy nữa.

"Thế nào mới gọi là triệt để sửa đổi? Làm thế nào mới chắc chắc được con đã triệt để sửa đổi? Con nói bây giờ con không còn liên lạc với cậu ấy nữa, không còn thích cậu ấy nữa, mẹ có tin không? Làm thế nào mới có thể khiến mẹ tin?"

Mẹ chớp mắt mấy cái, còn chưa kịp đáp lời, Trần Kiến Hạ đã nói tiếp.

"Vì sao con không thể ở bên cậu ấy? Vì yêu sớm làm ảnh hưởng đến học hành? Hiện tại học hành đang căng thẳng như vậy, mẹ lại nhốt con ở nhà, chẳng phải so với yêu sớm còn ảnh hưởng đến học hành hơn hay sao?"

"Học giỏi thì có nghĩa chuyện gì cũng dám làm rồi phải không?" Giọng mẹ the thé, Kiến Hạ nghe thấy âm thanh bố rời giường.

"Nếu không thì sao?"

"Thành tích của mày có tốt hơn nữa thì cũng không thể không học hành cho tử tế! Mày mới được bao nhiêu tuổi ranh? Mày có biết xấu hổ hay không? Mày thiếu hơi giai phải không? Mày..."

"Đủ rồi!" Bố Kiến Hạ đứng ở cửa phòng ngủ chính tức giận gầm lên một tiếng, mẹ sợ hết hồn, lập tức ngậm miệng.

"Cô không biết suy nghĩ sao? Trước mắt con trẻ nói năng linh tinh cái gì vậy! Cô coi con gái như mấy bà tám ở cơ quan các cô đấy à?" Ánh mắt bố liếc về phía Kiến Hạ, có vài phần bất đắc dĩ, thở dài, "Con về phòng đi."

"Bố muốn gửi con vào trường Nhất Trung của Huyện ạ?" Kiến Hạ bình tĩnh hỏi.

"Con biết rồi à?" Bố xoa xoa mắt, không giấu diếm, "Đổi môi trường cũng tốt cho con. Cũng không phải là không cho con quay về Chấn Hoa nữa, con..."

"Được ạ." Trần Kiến Hạ gật gật đầu.

Lúc này, ngay đến mẹ đang mặt mũi phừng phừng cũng sững sờ.

"Con đi," giọng Trần Kiến Hạ rất nhẹ, "Trừ phi bố mẹ đồng ý với con một chuyện. Nếu ở Nhất Trung, trong vòng một tháng con không liên lạc với bất cứ ai, thi tháng đứng nhất toàn trường, thì bố mẹ phải cho con quay về Chấn Hoa. Bố mẹ có đồng ý không?"

"Mày vẫn còn mặt mũi đòi điều kiện..."

"Cô im miệng!" Bố lần nữa trừng với mắt mẹ.

Thế nhưng lần này ông không thành công. Mặc dù tầm hiểu biết hạn hẹp, song trước nay nữ sỹ Trịnh Ngọc Thanh vẫn chưa bao giờ là một cô vợ nhỏ hiền lành ngoan ngoãn đi theo sau chồng.

"Mẹ nó, đừng giả vờ giả vịt là mình biết cách dạy dỗ trẻ con! Anh cho rằng tôi không biết Trần Kiến Hạ đã xảy ra chuyện gì rồi hay sao? Trước đây là một đứa trẻ ngoan biết bao nhiêu, vì sao lại thành ra cái bộ dạng bây giờ? Dòng giống họ Trần nhà anh, đều học theo anh cả! Bố thế nào con thế đấy! Anh và tiểu Trịnh..."

Mẹ Kiến Hạ đột ngột im bặt, chột dạ liếc nhìn con trai, nhận ra mình vừa lỡ miệng.

Giữa đêm sâu, phòng khách chìm vào sự im lặng bối rối trong mấy phút. Kiến Hạ nhìn biểu cảm vừa kinh ngạc vừa rối rắm của Tiểu Vĩ, đột nhiên ngộ ra - cậu cũng chẳng hạnh phúc hơn cô là bao nhiêu, bởi cậu cũng sinh ra trong gia đình này.

"Bố ơi, bố đồng ý nhé?" Trần Kiến Hạ đè nén sự ghê tởm cực hạn, cắn lưỡi, ép bản thân cúi đầu lộ ra vẻ mặt van nài, "Con biết sai rồi ạ."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play