Kiến Hạ ý chí chiến đấu bừng bừng, đưa bút như có thần lực, điền xong lá phiếu bằng nét chữ ngay ngắn, bấm bút bi tách một cái.

Đúng vào lúc này, khuỷu tay của Vu Ti Ti huých một cái, cốc nước ấm đầy tràn đặt trên góc bàn đổ về phía Trần Kiến Hạ.

"Cậu có thôi đi không thế?!"

Trần Kiến Hạ đứng phắt dậy, suýt chút nữa lật úp cả mặt bàn của Sở Thiên Khoát ngồi phía sau.

Quần áo của cô không bị bẩn, thế nhưng tờ phiếu đăng kí đã bị nước làm cho ướt sũng, trở nên hơi trong suốt, nét mực bút bi nhòe ra, loang lổ hết trên mặt bàn.

Bởi đang là giờ ra chơi, Sở Thiên Khoát không có ở chỗ ngồi, không có ai quá chú ý tới động tĩnh đang diễn ra, Vu Ti Ti cũng không còn giả bộ ngây thơ nói lời xin lỗi, mà cười hi hi nhỏ giọng khiêu khích: "Nóng nảy làm gì, viết lại một lần nữa không phải là ổn rồi hay sao."

Trần Kiến Hạ cũng không nhẫn nhịn nữa: "Cậu có ý gì? Cậu muốn làm cái gì? Xin một tờ phiếu mới viết lại lãng phí mất bao nhiêu thời gian của tôi, ,mà cũng chẳng giúp cho tổng thành tích của cậu tăng thêm được mấy điểm, tội chi phải làm thế?"

Vu Ti Ti gằn giọng: "Nói như thể cứ đăng kí là điểm cộng của Đại học Nam Kinh đã thuộc về cậu rồi vậy."

Trần Kiến Hạ nở nụ cười.

"Không chắc chắn là của tôi, thế nhưng chắc chắn không phải là của cậu."

Kiến Hạ dứt lời liền xoay đầu sang kéo lấy tấm rèm cửa sổ lau bàn, không buồn liếc nhìn sắc mặt trắng xanh của Vu Ti Ti.

"Cô Du chắc chắn sẽ không cho cậu lấy được điểm cộng đâu," Vu Ti Ti tức giận, "Cậu đã làm ra loại chuyện thất đức gì, bản thân cậu tự biết."

"Tôi làm sao cơ?" Kiến Hạ sửng sốt.

Vu Ti Ti chỉ nhếch mép cười, không nói năng gì nữa.

"Cô Du dẫu có ghét tôi hơn nữa thì trường học cũng đã có quy tắc, muốn đổi trắng thay đen đâu có dễ dàng như thế. Huống hồ," Kiến Hạ cười lạnh, "Cô ấy nếu có muốn lén lút trao suất cho người khác, thì cũng không thể nào là cậu. Cách biệt giữa chúng ta quá lớn, làm ăn lộ liễu đến mức ấy, cô Du đâu có ngốc."

Vu Ti Ti siết chặt nắm đấm.

"Trần Kiến Hạ, cậu hãy đợi đấy." Cô ta nói xong liền bỏ ra ngoài.

Kiến Hạ thoáng nhìn bóng lưng của Vu Ti Ti, trong lòng cảm thấy có chút vui vẻ.

Lý Nhiên đã từng nói rất nhiều lần, Kiến Hạ có tiến bộ. Đã tròn hai năm trôi qua, từ một nữ sinh huyện lẻ nhu nhược yếu đuối không dám đối đáp trong phòng y tế, tới ngày hôm nay miệng lưỡi của cô đã lợi hại tới mức có thể khiến cho Vu Ti Ti hoảng sợ tháo chạy, quả thực là một bước nhảy vọt.

Trần Kiến Hạ lau khô mặt bàn, nhẹ nhàng bóc tờ phiếu nguyện vọng lên, phơi trên bệ cửa sổ, lại đứng lên quay về văn phòng của Du Đan, xin một tờ phiếu mới.

Du Đan lơ đãng nhìn Trần Kiến Hạ một cái rồi thu ánh mắt về. Du Đan nhướng mày, đỡ eo đứng dậy đi mở cánh cửa tủ sắt lấy phiếu, động tác khó nhọc một cách hơi quá đà, như thể Trần Kiến Hạ đã bắt cô phải làm việc gì đó vô cùng vất vả vậy.

Kiến Hạ im lặng nghênh đón. Cô vừa ăn nói ngông cuồng với Vu Ti Ti, cũng xem như đã tự tiếp dũng khí cho chính mình.

Thế nhưng, rốt cuộc cô ghét em tới mức này sao? Trần Kiến Hạ dự định đợi đến ngày tốt nghiệp, nhất định sẽ đích thân hỏi Du Đan.

Du Đan chìa tờ phiếu ra, Trần Kiến Hạ vươn tay đón lấy, chẳng ngờ Du Đan lại buông tay ra trước, tờ phiếu chao liệng rơi xuống nền đất, bay tới phía sau Trần Kiến Hạ.

Trần Kiến Hạ cúi người nhặt lên, đột nhiên rất muốn cười.

Là cố ý sao? Một người phụ nữ tuổi tác đã lớn như vậy, khi nổi tính trẻ con thì cũng chẳng có gì khác với Vu Ti Ti 18 tuổi.

Cô nhặt tờ phiếu lên, xoay người lại nhìn thẳng vào mắt Du Đan.

"Em cảm ơn cô."

Chỉ còn nửa năm nữa là được tự do rồi. Cô thầm nói với chính mình.

Khi giờ tự học buổi tối kết thúc, Sở Thiên Khoát thu phiếu nguyện vọng của mọi người. Nhận được hai tờ của Kiến Hạ và Vu Ti Ti, cậu hiếm khi nào lại liếc nhìn Kiến Hạ bằng ánh mắt kinh ngạc.

Trần Kiến Hạ mỉm cười, chớp chớp mắt với cậu.

Kể từ nay sẽ không còn gì để nghi hoặc nữa, tương lai đã được quyết định, hít một hơi chạy về phía trước thôi.

Chỉ có điều mấy bước đầu tiên cô đã dùng sức quá đà rồi.

Trước kì thi tháng thứ ba của lớp 12, Kiến Hạ ngày nào cũng ôn tập tới hơn 2 giờ sáng, tinh thần không tỉnh táo, dẫn tới việc tô lệch đáp án một hàng, oan uổng đánh mất 30 mấy điểm, thành tích trượt xuống hạng 20 mấy của lớp. Mặc dù thi không được tốt cho lắm, thế nhưng nếu như cộng thêm với phần điểm bị mất do tô phiếu trả lời nhầm, cô vẫn đứng thứ 13 trong lớp, vẫn rất ổn định.

Vu Ti Ti mấy ngày hôm nay lại vui vẻ trông thấy rõ, trong giờ tự học buổi tối lật đề loạt sà loạt soạt, duyên dáng liếc nhìn cô. Kiến Hạ bất giác cảm thấy bất an - việc thống kê tổng thành tích trường đã hoàn thành xong từ trước lần thi này, không ảnh hưởng gì tới đại cục, có gì đáng để vui sướng trên nỗi đau của người khác cơ chứ.

Thế nhưng buổi chiều ngày thứ Sáu, cô ngồi trên chiếc ghế sô pha trong quán Pizza Hut cắn ống hút, nghĩ tới tờ xếp hạng thành tích, vẫn không tránh khỏi ảo não nghiến răng.

"Cổ nhân nói, sải bước quá lớn dễ làm rách háng, tuy từ ngữ thô lỗ nhưng đạo lí chuẩn không cần chỉnh. Cậu ghi nhớ lấy."

(* ... Thực ra mình đã nói giảm nói tránh một chút câu nguyên văn của Lý Nhiên. Câu của Lý Nhiên chỉ dành cho con trai, con trai mà sải bước to quá thì nó sẽ kiểu... Haizz, thôi không nói nữa, ai hiểu thì hiểu nha. Hahaha...)

Lý Nhiên quả nhiên miệng chó không mọc nổi ngà voi. Kiến Hạ lườm cậu một cái, nở nụ cười.

"Cậu hoàn toàn không ôn tập chút nào sao? Thi được bao nhiêu điểm cũng không hề quan trọng?"

"Nam Kinh chỉ cần bỏ tiền ra là có thể vào Đại học được rồi, cho nên mình chẳng quan tâm."

"Thôi được rồi... Nếu như thuận lợi, đầu tháng tới là mình phải tham gia kì thi tuyển sinh tự chủ, hi vọng đề sẽ không quá khó." Cô nằm bò ra bàn, gò má dán trên mặt bàn lạnh buốt.

"Kiên trì thêm một chút, sắp sửa được tự do rồi." Lý Nhiên cũng rạp người xuống, tì cằm lên mặt bàn.

Kiến Hạ rũ mắt: "Mình vẫn luôn muốn rời khỏi nhà. Bây giờ suy nghĩ rời đi càng thêm mãnh liệt hơn. Mình nhất định phải thi thật tốt, chúng ta tới Nam Kinh."

Chúng ta.

Lý Nhiên di chuyển cằm, xáp lại gần, cọ cọ chóp mũi vào chóp mũi của cô, giống như hai chú chó đã hẹn ước sẽ cùng nhau lên đường bỏ trốn.

Buổi sáng ngày thứ Hai, bầu trời sầm sì âm u. Trần Kiến Hạ đứng ở quảng trường kéo cờ ngáp ngắn ngáp dài, ngẩng đầu lên nhìn thấy lá quốc kì lơ lửng giữa khoảng trời lặng gió, đằng sau là một tấm phông nền xám xịt như chì, buồn bã rũ xuống.

Chuông vào tiết đầu tiên reo vang, Vu Ti Ti bất ngờ quay sang nhìn Trần Kiến Hạ, nở nụ cười rạng rỡ.

Kiến Hạ còn chưa kịp phản ứng thì đã nhìn thấy Du Đan đỡ eo xuất hiện ở cửa trước, gật gật đầu với giáo viên Vật lý trên bục giảng, sau đó xoay về phía cô.

"Trần Kiến Hạ, tới văn phòng của tôi."

Kiến Hạ ngơ ngác đứng lên, đi được vài bước, không biết vì sao lại quay ngược về, cầm chiếc áo khoác lông vắt trên thành ghế lên.

Trực giác sinh tồn của động vật khiến cô cảm thấy mình sẽ cần tới chiếc áo này.

Du Đan không chờ cô. Cánh cửa phòng học đóng chặt phía sau lưng, hành lang trống trải vắng tanh, chỉ có một mình Trần Kiến Hạ, ánh sáng yếu ớt xuyên qua ô cửa sổ nơi cuối con đường, khiến chiếc bóng của cô đổ xuống thật dài.

Kiến Hạ chậm rãi bước đi, đột nhiên lại lấy di động ra gọi cho Lý Nhiên.

Lý Nhiên không bắt máy.

Cô nắm chặt di động, hít sâu một hơi, sải bước tiến về phía trước.

Bên trong văn phòng có bốn người đang ngồi. Du Đan và một cô giáo nhìn có chút quen mắt khác ngồi một bên, còn phía bên kia chiếc bàn lại là hai vị phụ huynh.

Kiến Hạ ngây ra ở cửa.

"Mẹ?"

Mẹ quay đầu lại thoáng liếc cô một cái.

Ánh mắt ấy vô cùng phức tạp. Gân xanh trên gò má mẹ giật giật, tựa hồ đang phải dùng toàn bộ sức lực mới có thể áp chế nổi cơn giận, giúp bà giữ vững được phong thái, không đùng đùng nổi điên giống như đi tóm bồ nhí. Ánh mắt ấy quét qua rất nhanh, giống một con rắn trườn qua lòng bàn chân, loáng cái rồi biến mất, thế nhưng cảm giác chán ghét vẫn dính nhơm nhớp trên da thịt, lưu lại dấu vết nhục nhã.

Cho tới tận rất nhiều năm về sau, Kiến Hạ vẫn còn ghi nhớ ánh mắt ấy, giống như một cảnh quay chậm tua đi tua lại hàng trăm lần, hết lần này tới lần khác, không thể trốn thoát, rõ ràng tới mức tuyệt vọng.

Trần Kiến Hạ chỉ còn nghe thấy tiếng tim đập thình thịch như trống dồn, khiến cô cơ hồ không đứng vững.

Vì sao lại là lúc này? Rõ ràng chỉ cần kiên trì thêm một chút nữa thôi, là bọn họ đã chiến thắng.

Vì sao lại là lúc này.

Du Đan chậm rãi ngẩng mặt lên, nở nụ cười ôn hòa với Trần Kiến Hạ: "Ồ, Kiến Hạ, em qua đây."

Trên mặt bàn là mấy tấm ảnh và hai tờ xếp hạng thành tích. Ảnh được chụp cách một lớp kính, phía trên là khoảnh khắc cụng đầu thân mật của Trần Kiến Hạ và Lý Nhiên ở quán Pizza Hut tuần trước. Người chụp hình như sợ không bắt được, nháy liền mấy tấm, giữa mỗi tấm gần như không có sự khác biệt gì. Xếp hạng thành tích thì không cần nói nữa, đó là chứng cứ cho việc Trần Kiến Hạ vì yêu sớm mà trong vòng một tháng ngắn ngủi, thành tích tụt dốc từ hạng 12 xuống hạng 25.

Cô giáo ngồi bên cạnh Du Đan cứ luôn nheo mắt, cố gắng nhìn rõ mặt mũi Trần Kiến Hạ. Kiến Hạ đột nhiên nhớ lại, vị chủ nhiệm lớp này của Lý Nhiên bị cận nhưng không thích đeo kính, ngay đến Hứa Hội trà trộn vào đội ngũ hát đồng ca của lớp bọn họ mà cô ấy cũng không phát hiện được ra.

"Lý Nhiên của lớp chúng tôi lại trốn tiết rồi, tôi cũng không tìm được em ấy. Mẹ Lý Nhiên à, chị cũng biết đấy, làm giáo viên tôi cũng rất lưu tâm, trước nay chưa từng giấu diếm phụ huynh chuyện gì..."

Quý bà ngồi bên cạnh mẹ Kiến Hạ nhìn như thể chỉ mới hơn 30 tuổi, giữ gìn nhan sắc rất tốt. Nghe ra sự quẫn bách của chủ nhiệm lớp, bà tao nhã mỉm cười: "Cũng chẳng phải chuyện của ngày một ngày hai nữa rồi, trước đây chỉ biết là nó trốn tiết, chẳng ngờ bây giờ... Để về nhà bố nó dạy dỗ lại cho tử tế, khiến cô giáo phải phiền lòng rồi. Phụ huynh chúng tôi cũng đã có tính toán, sao dám trách cô được ạ."

Nói tới đây, mẹ Lý Nhiên gật đầu với mẹ Kiến Hạ, thể hiện ý xin lỗi: "Thằng bé này luôn vô phép tắc như thế, điều kiện nhà chúng tôi cũng không tệ, chưa khiến nó phải chịu ấm ức bao giờ, trước nay vẫn luôn có các cô bé quấn lấy nó. Đều là những người làm cha mẹ, tôi cũng không nỡ trách mắng bọn chúng. Thế nhưng cô bé nhà chị vừa nhìn đã biết là học hành giỏi giang, chắc chắn là bị nó làm hư rồi. Loại chuyện này... nói cho cùng vẫn là con gái chịu thiệt."

Khuôn mặt mẹ Kiến Hạ biến sắc.

Du Đan bưng cốc trà lên, nhẹ nhàng thổi thổi, ung dung uống một ngụm rồi mới vui vẻ hòa nhã nói với Trần Kiến Hạ: "Ngày hôm nay gọi em tới đây, hẳn là em cũng biết là vì lí do gì rồi đúng không. Mấy đứa trẻ ở độ tuổi các em, có một vài suy nghĩ lệch lạc cũng không có gì là lạ, đặc biệt là nữ sinh một mình sống ở thành phố như em..."

Mẹ Kiến Hạ bất ngờ đứng phắt dậy, suýt nữa thì lật đổ cả mặt bàn. Du Đan giật bắn, vô thức che chắn bụng, vẻ hiền lành giả tạo cuối cùng cũng bị xé rách, không khống chế nổi dùng ánh mắt căm ghét trợn trừng nhìn mẹ Kiến Hạ.

"Cô Du, cô không cần phải nói nữa, dù sao cũng là năm cuối cùng rồi, cũng chẳng cần phải học ở đây nữa, bây giờ tôi sẽ đưa cháu về nhà dạy dỗ lại cho cẩn thận," mẹ Kiến Hạ miết chặt tấm ảnh hai người đang hôn nhau ấy, khuôn mặt đỏ bừng, giọng nói run rẩy, "Xin cô đừng nói gì nữa, bây giờ tôi sẽ đưa cháu đi! Không biết xấu hổ, không trân quý bản thân, tôi cũng cảm thấy buồn thay cho cháu..."

"Thực ra," mẹ Lý Nhiên xen vào, ngữ khí thong thả không nhanh không chậm, tạo ra một sự tương phản mạnh mẽ với mẹ Kiến Hạ, "Chị đừng nóng, đừng vì chút chuyện nhỏ này mà làm ảnh hưởng tới tiền đồ của con gái. Lớp 12 quan trọng biết mấy cơ chứ, sao nỡ nói đi là đi được. Muốn hai đứa chúng nó cắt đứt liên lạc cũng không khó, gia đình tôi sớm đã chuẩn bị cho nó sang Anh học dự bị rồi, dẫu sao có thi Đại học cũng chẳng đỗ, chẳng thà dứt khoát tống luôn ra nước ngoài, đưa nó đi sớm hơn là được rồi. Thằng bé này cũng biết chúng tôi đã dọn sẵn đường cho nói, bởi thế liền chẳng còn biết trời cao đất dày là gì nữa, gây ra chuyện náo loạn. Tôi có lỗi với chị. Vẫn là câu nói ấy, loại chuyện này nói cho cùng vẫn là con gái chịu thiệt, trong lòng chúng tôi rất áy náy."

Trần Kiến Hạ bất ngờ nở nụ cười.

Yêu sớm là tội ác. Cô đã từng vô số lần tưởng tượng ra cảnh bị bắt, sợ hãi tới mức đi vào cả giấc mộng, bị gọi lên thị chúng trước toàn trường trong giờ thể dục giữa giờ, trần nhông nhộng điên cuồng bỏ chạy trên phố... Mỗi lần tỉnh giấc vì ánh sáng mặt trời, đều có thể sờ thấy lớp mồ hôi dơm dớp phía sau lưng.

Một giây trước, cô vẫn còn đang run rẩy, ô-xy không lên nổi não, chỉ nghe được tiếng máu chảy rần rật bên tai. Thế nhưng giờ phút này, lời nói của mẹ Lý Nhiên giống như một thanh kiếm sắc, chú thỏ trắng yếu đuối kinh sợ ấy trong trái tim Trần Kiến Hạ đã bị nó cắt cổ.

Trần Kiến Hạ chưa từng nghĩ rằng thỏ trắng nhút nhát sẽ chết nhanh đến thế. Một luồng khí lạnh bao vây lấy cô, rõ ràng đang là miếng thịt bị ghim trên tấm bảng, thế nhưng trong lòng lại tràn ngập sát khí của tên đồ tể.

Cô bất ngờ nở nụ cười.

"Mày còn dám cười nữa? Mẹ đã vất vả nuôi mày lớn đến như thế này, mày lại ra ngoài khiến mẹ mất mặt có phải không? Mày đã làm ra chuyện gì rồi, mày tự nhìn mà xem, tự nhìn mà xem..." Mẹ Trần Kiến Hạ ném tấm ảnh vào mặt cô, giống như mắc chứng cuồng loạn, ngón trỏ không ngừng dí vào thái dương đẩy đầu cô, lặp lại hết lần này tới lần khác, "Mày tự nhìn mà xem, tự nhìn mà xem..."

Qua tầm mắt chao đảo, Kiến Hạ nhìn thấy chủ nhiệm lớp Lý Nhiên hoảng hốt chạy qua can ngăn, nhìn thấy Du Đan che chắn chiếc bụng vẫn chưa nhô lên đứng một bên, khuôn mặt không biểu cảm, nhìn thấy người mẹ vừa nói câu "Loại chuyện này nói cho cùng vẫn là con gái chịu thiệt" của Lý Nhiên cau mày chán ghét nhìn hai mẹ con cô, lặng lẽ lùi về phía chiếc máy sưởi phía sau lưng.

"Đủ rồi đấy."

Kiến Hạ đẩy mẹ ra, khiến bà ngã phịch một cái, dùng mông tiếp đất.

Trịnh Ngọc Thanh ngẩng đầu nhìn đứa con gái sắc mặt lạnh lùng, sững sờ, hai phút sau, tiếng khóc chói tai vang dội khắp văn phòng. Đúng vào lúc này, cửa văn phòng bị đẩy ra.

Kiến Hạ quay đầu lại.

Xuất hiện ở cửa không phải là người mà cô nghĩ.

"Thưa cô, chúng em muốn tới hỏi bài tập... Nếu bây giờ không tiện thì để lát nữa vậy ạ..." Vu Ti Ti như cười như không, sau lưng là Lục Lâm Lâm và Lý Chân Bình hiếu kì đang đứng.

Trong cuộc đời mỗi con người đều có một khoảnh khắc tồi tệ nhất. Trần Kiến Hạ không cần sống tới năm 80 tuổi cũng có thể biết chắc được rằng lá phiếu ấy cô sẽ bầu cho khoảnh khắc này.

Cô lần nữa nở nụ cười, vốn dĩ là muốn khóc.

Tiết học đầu tiên vừa mới bắt đầu, cậu tới hỏi bài tập gì?

Trần Kiến Hạ mỉm cười bước lên phía trước, vung tay tát mạnh cho Vu Ti Ti một cái.

Vu Ti Ti choáng váng sững sờ.

Cái tát này cuối cùng đã khiến tiếng gào thét the thé của mẹ Kiến Hạ ngưng bặt. Văn phòng im lặng như tờ, ngay đến người cảm thấy hưng phấn vì câu chuyện này như Lục Lâm Lâm cũng không ngờ rằng tình tiết lại diễn biến mãnh liệt đến thế, đờ đẫn đứng trong góc. Còn Du Đan che bụng lùi lại thật xa, chỉ hận không thể xuyên qua tường mà chạy sang gian phòng bên cạnh.

Trong tĩnh lặng, Trần Kiến Hạ sải bước rời đi, cho tới khi nghe thấy tiếng cãi vã vọng tới từ văn phòng, tiếng bước chân đuổi theo, thế nhưng cô không buồn ngoảnh đầu lại mà bắt đầu chạy.

Cô chạy ra khỏi sảnh lớn, chạy ra khỏi tòa nhà, chạy ra khỏi cổng trường, lao về phía sắc trời xám xịt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play