Trần Dục Kiệt đi vòng quanh bàn tròn, rót đầy rượu cho mấy bạn học uống rượu, đi đến chỗ Thành Nham, cười nói: "Lần họp lớp trước tôi còn muốn giới thiệu đối tượng cho lớp trưởng đó, không ngờ lần này cậu ấy đã có người bên cạnh rồi." Cậu ta nhìn Giang Mộ Bình, "Bạn tôi xem ảnh xong cứ nhờ tôi giúp làm mai mãi, tiếc là lớp trưởng không ý gì. Lớp trưởng cũng coi như là đàn ông độc thân chất lượng cao, đến tuổi này mới thoát ế."
Vương Trì nháy mắt với cậu ta: "Người nhà của người ta đang ngồi bên cạnh, còn nhắc những chuyện này làm gì."
"Tôi chỉ kinh ngạc thôi mà." Trần Dục Kiệt nâng ly với bọn họ, "Tôi chưa từng nghĩ các cậu sẽ đến với nhau đi. Nào, cụng ly, chúc hai cậu bạc đầu giai lão."
Cụng ly xong, Thành Nham quay đầu nhìn Giang Mộ Bình.
Giang Mộ Bình nhìn anh: "Sao thế?"
Thành Nham thấp giọng hỏi: "Em là đối tượng hẹn hò thứ mấy của anh."
Anh may mắn quá đỗi, ở độ tuổi này có thể bước vào cuộc sống của Giang Mộ Bình và cùng hắn trải qua quãng đời còn lại.
Giang Mộ Bình mỉm cười: "Người thứ ba."
"Chỉ là người thứ ba?" Thành Nham nghi ngờ. Với điều kiện của Giang Mộ Bình, ở giai đoạn kết hôn, sợ là cửa lớn trong nhà đã bị đạp thủng mất.
"Nhiều người chỉ là đối tượng hẹn hò tiềm năng thôi, ba mẹ anh không can thiệp vào chuyện kết hôn của anh."
Vả lại có vài đối tượng hẹn hò tiềm năng chỉ nhìn thoáng qua hình đã bị pass rớt, ngoại hình không đạt tiêu chuẩn thẩm mỹ của Giang Mộ Bình. Nhớ đến đây, Giang Mộ Bình nhìn vào gương mặt Thành Nham. Thành Nham thật sự không thay đổi nhiều so với khi còn trẻ, hắn thừa nhận, mình là một kẻ mê sắc đẹp, mà Thành Nham dường như chính là tiêu chuẩn thẩm mỹ của hắn.
Mọi người đang tán dóc, Thành Nham có chút tò mò về hai đối tượng hẹn hò trước của Giang Mộ Bình, giọng anh xen lẫn trong tiếng nói chuyện của các bạn học cũ.
"Hai đối tượng hẹn hò trước của anh tại sao lại không thành?"
"Không thích, cho nên không thành."
"Làm nghề gì thế?"
Giang Mộ Bình cười khẽ: "Em muốn anh giới thiệu lịch sử xem mắt của anh sao?"
"Nếu anh không ngại, có thể giới thiệu một chút, em tò mò quá."
"Thật ra anh cũng không nhớ rõ lắm, đã lâu lắm rồi." Hắn nói, "Hẳn là lúc anh mới vào đại học nhậm chức, là con trai của bạn của ba anh."
Giang Mộ Bình nhìn Thành Nham, phát hiện anh đang nghe rất nghiêm túc.
Hắn nói tiếp: "Ăn hai bữa cơm thì thôi, anh không nhớ tên, cũng không nhớ làm nghề gì. Sau đó, mẹ anh giới thiệu cho anh một người, lúc đó anh bận công tác, không có tâm tư hẹn hò."
Chủ yếu vẫn là vì không thích, chuyện tình cảm thì tùy duyên. Hắn sẽ không qua quýt cùng một người mình không thích sống cả đời, đương nhiên, đây đều là suy nghĩ của Giang Mộ Bình năm đó. Tuổi tác ngày một lớn, tâm tình cũng thay đổi, những kế hoạch cho tương lai ở tuổi ba mươi nói không chừng sẽ thay đổi ở tuổi ba mươi mốt.
Kết hôn với Thành Nham là việc nằm ngoài kế hoạch của hắn.
Gặp gỡ Thành Nham khiến hắn hiểu rằng, không hẹn mà gặp tốt nhất có lẽ chính là cửu biệt trùng phùng.
Ngoài cửa có người đi vào, là Diệp Lâm khoan thai đến muộn, cô đeo một cặp kính râm, quần áo đơn giản.
Cô tháo kính râm xuống, cười đến là quyến rũ: "Xin lỗi nha, tôi đến muộn, vừa kết thúc hoạt động."
Diệp Lâm thay đổi rất nhiều, Thành Nham nhìn một lúc lâu mới nhìn thấy bóng dáng cấp ba trên khuôn mặt cô. Cô chăm sóc rất tốt, vẻ ngoài trẻ trung, dù sao cũng là người nổi tiếng, so với người thường ở đây thì khí chất và tư thái vượt trội hơn hẳn.
Cô chào hỏi các bạn học, nhìn về phía Thành Nham, hơi kinh ngạc: "Thành Nham?"
Thành Nham lịch sự mỉm cười: "Đã lâu không gặp."
Diệp Lâm như thể xuất thần, khóe miệng khẽ nở nụ cười: "Đã lâu không gặp, cảm giác cậu không thay đổi gì cả."
Cố Hiểu Du cười nói: "Cậu ấy 'không tuổi'. Thành Nham, chốc nữa nói tôi biết thường ngày cậu chăm sóc làm sao với, đàn ông đàn ang mà sao da dẻ đẹp thế không biết."
Trần Dục Kiệt trêu nói: "Lớp trưởng thật có số hưởng."
Diệp Lâm liếc nhìn cậu ta, vẻ mặt khó hiểu. Cố Hiểu Du chỉ chỉ Thành Nham và Giang Mộ Bình, nói với cô: "Tin được không, hai người họ kết hôn rồi."
Đôi mắt xinh đẹp của Diệp Lâm trợn tròn, ngạc nhiên nhìn về phía Giang Mộ Bình và Thành Nham. Nhớ đến thời cấp ba cô còn tỏ tình với Thành Nham, xa nhau đằng đẵng, thế mà Thành Nham và Giang Mộ Bình đã kết hôn rồi, hai con người không hề liên quan này.
Cô phải cảm thán thế sự vô thường, hay là số mệnh đã định đây. Cô chỉ hy vọng Thành Nham đã quên lịch sử đen tối không hề vẻ vang của cô thời trung học.
Sau bữa tối, có người đề nghị đi hát KTV, một đám người tụ tập trước cửa khách sạn.
"Tôi không đi được rồi." Ôn Yến nói, "Ngày mai tôi còn phải dậy sớm đến xem học sinh đọc sách buổi sáng, với lại tôi cũng không biết hát, các cậu đi đi."
Diệp Lâm cũng không đi, giờ cô đang nổi, dù ít dù nhiều sẽ bị tai mắt nhìn chằm chằm, không dám tùy ý lộ mặt ở nơi công cộng, hơn nữa người quản lý của cô đã đến khách sạn đón cô.
"Chúng ta chụp hình đi, giữ làm kỉ niệm." Cố Hiểu Du đề nghị.
Quản lý của Diệp Lâm lịch sự nở nụ cười: "Ngại quá, mọi người cũng đã biết thân phận đặc thù của Diệp Thuần rồi đó, cô ấy sẽ không chụp ảnh đâu, mọi người thứ lỗi nha."
"Không sao." Diệp Lâm nói với quản lý của mình: "Em đeo khẩu trang là được. Chị Vạn, chị chụp giúp tụi em đi."
Người quản lý có chút bất đắc dĩ thở dài, cầm điện thoại của Diệp Lâm qua, thấp giọng oán trách: "Đến lúc đó có người tuồng tấm ảnh này ra, em đừng có mà tới tìm chị."
Ở đây có chừng hai mươi bạn học, nữ đứng hàng trước, nam đứng hàng sau. Thành Nham ban đầu không muốn chụp, dù sao anh ấy cũng chỉ là bạn học với những người này chưa đầy hai năm, thậm chí còn không thi đại học cùng nhau, vậy nên có vẻ không cần chụp ảnh tập thể. Anh đứng sang một bên, bị Giang Mộ Bình quay đầu lại nhìn thấy.
"Đến bên cạnh anh." Hắn nói.
Thành Nham nhìn hắn chằm chằm một lúc, sau đó đi đến bên cạnh hắn.
Giang Mộ Bình nhẹ nhàng nắm tay anh.
Quản lý của Diệp Lâm nhìn vào điện thoại, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn vào đám người.
"Chị Vạn, sắp chụp chưa?" Diệp Lâm hỏi.
"Ừ, mọi người cười lên nào."
Sau khi chụp ảnh xong, người quản lý trả điện thoại lại cho Diệp Lâm. Mọi người chuẩn bị đi KTV, người quản lý nhìn chằm chằm Thành Nham cả buổi, hỏi Diệp Lâm: "Người mặc áo sơ mi hoa văn cũng là bạn học của em à? Tên là gì?"
"Có ý nghĩ này." Quản lý vừa nói vừa đi về phía Thành Nham, mặc cho Diệp Lâm phía sau gọi thế nào cũng không quay đầu.
"Chào cậu." Chị ta đưa một tấm danh thiếp cho Thành Nham, "Tôi là người quản lý của Diệp Thuần, tôi tên Vạn Phương Tuệ, đây là danh thiếp của tôi. Cho hỏi cậu tên gì?"
"Chị có chuyện gì không?" Anh không nhận danh thiếp.
"Là thế này, tôi muốn hỏi một chút, cậu có ý định tiến vào giới giải trí hay không?"
"Chị Vạn." Diệp Lâm đi tới, bật cười nói: "Chị làm gì thế, muốn ký với bạn học cũ của em thật á."
"Đương nhiên, chị nghiêm túc mà." Vạn Phương Tuệ nhìn Thành Nham, "Cậu có thể suy nghĩ."
Thành Nham từ chối: "Cám ơn chị đã đánh giá cao, nhưng tôi không có ý nghĩ này."
"Trước tiên cậu đừng vội từ chối tôi, cậu có thể cân nhắc một thời gian."
"Không cần cân nhắc, tôi thật sự không có ý nghĩ này."
Người quản lý lộ vẻ nuối tiếc, Diệp Lâm cười đè vai chị ta lại: "Được rồi được rồi, người ta không thích thì thôi, chúng ta mau đi thôi, tối nay không phải còn phát sóng trực tiếp sao?"
Chị ta vỗ tay một cái: "Suýt nữa thì quên mất, đi đi đi, mau về phòng làm việc thay quần áo khác."
Giang Mộ Bình lên xe, chợt nói: "Lúc trước sao không nghĩ đến việc làm người nổi tiếng?"
Thành Nham ngồi ở vị trí phụ lái, thắt dây an toàn, cười cười: "Em một không biết hát, hai không biết diễn, sao làm người nổi tiếng được."
"Người nổi tiếng không biết hát diễn nhiều lắm."
"Nếu làm người nổi tiếng thật thì sao anh mà có thể kết hôn với em."
Giang Mộ Bình quay đầu nhìn về phía anh.
"Cuộc sống của anh sạch sẽ như vậy, đơn giản như vậy, nếu như em vào giới giải trí, em sẽ không liên quan gì đến cuộc sống của anh."
Thành Nham hát không hay nên trong phòng riêng chỉ nghe chứ không hát, sợ lỗ tai những người khác chịu tội. Cả đám người ồn ào ầm ĩ, muốn anh song ca một bản tình ca với Giang Mộ Bình, Thành Nham sống chết không chịu, sau đó Giang Mộ Bình đành phải hát một mình, hắn hát một bài ca cũ tiếng Quảng Đông, trong suốt quá trình không rời mắt khỏi Thành Nham.
Thiên phú ngôn ngữ của hắn rất cao, thậm chí có thể nói tiếng Quảng rất trôi chảy. Hắn hát rất hay, cứ mãi chăm chú nhìn Thành Nham khiến anh đỏ bừng cả tai.
Thành Nham bị hắn mê hoặc đến thất điên bát đảo, rót vài chai bia.
Mọi người đều là người làm công, sáng mai còn phải dậy sớm đi làm, hát không bao lâu thì chia tay.
Vừa về đến nhà, Thành Nham đã ngã xuống ghế sô pha, khắp người nồng nặc mùi rượu. Mấy ngày nay bọn họ đang đang chuẩn bị dọn nhà, trong phòng khá lộn xộn.
"Giáo sư Giang, em muốn uống nước." Anh lười biếng nói.
Giang Mộ Bình rót cho anh một nước ấm, bưng đến và đưa tới bên tay anh.
Thành Nham nhướng mi, ánh mắt mông lung nhìn hắn: "Sao anh hát hay thế, hát thêm một bài cho em nghe đi."
"Không biết, biết mỗi bài đó thôi."
"Sao anh lại thế, em không phải là cục cưng của anh sao?"
Đồng tử Thành Nham đục ngầu, đây là biểu hiện điển hình của việc uống quá nhiều.
Giang Mộ Bình ngồi cạnh anh, kéo anh vào trong lồng ngực mình, cho anh uống nước.
"Em là cục cưng của anh." Giang Mộ Bình nói.
Thành Nham dựa vào người hắn như không có xương, ừng ực ừng ực uống một ngụm lớn, giọt nước đọng lại nơi khóe môi: "Vậy sao anh không gọi em là cục cưng?"
Logic còn rất rõ ràng.
Giang Mộ Bình muốn chọc anh: "Hôn anh mới là cục cưng của anh."
Thành Nham đẩy ly nước trong tay hắn ra, trông có hơi cáu: "Em không phải cục cưng của anh, làm cục cưng của anh còn phải có điều kiện, em không làm."
Giang Mộ Bình không nhịn được cười: "A Nham, vừa nãy em đã uống bao nhiêu ở KTV vậy?"
Thành Nham không trả lời, điện thoại vang lên một tiếng, Diệp Lâm gửi ảnh tập thể ban nãy vào nhóm, ngay sau đó lại có người gửi một tấm khác. Sự chú ý của Thành Nham bị bức ảnh hấp dẫn, dứt khoát phớt lờ Giang Mộ Bình.
Tấm ảnh thứ hai là ảnh tốt nghiệp lớp 12 của bọn họ, trong đó không có Thành Nham. Tấm đầu tiên là ảnh tập thể mới nhất, anh đứng cạnh Giang Mộ Bình.
Thành Nham nhìn tấm ảnh đăm đăm, lẩm bẩm: "Nếu như hồi đó có thể cùng anh thi đại học là tốt rồi, vậy là có thể có tấm ảnh chụp chung thời học sinh."
Giang Mộ Bình khẽ khàng nắm cổ tay anh, thấp giọng nói: "A Nham."
Thành Nham ngoảnh mặt làm ngơ, vẫn cứ cúi đầu xem ảnh.
Giang Mộ Bình bất lực gọi: "Cục cưng ơi."
Thành Nham ngẩng đầu lên nhìn hắn: "Không phải nói với anh rồi sao, em không phải cục cưng của anh."
Mặt anh ửng hồng, khóe miệng hơi vểnh lên, cười có chút xấu xa.
"Đừng có ỷ uống say rồi ở đây quậy anh." Giang Mộ Bình véo véo khuôn mặt nhẵn nhụi của anh.
"Gọi lại nào." Thành Nham híp mắt nói.
Giang Mộ Bình khẽ mổ lên đôi môi mềm mại mà ẩm ướt anh: "Cục cưng..."
Hết phiên ngoại 4
Một vài thông tin của giáo sư Giang và ông chủ Thành được tác giả chia sẻ:
Giang Mộ Bình 1m89, ngày sinh 12/08, cung Sư Tử
Thành Nham 1m82, ngày sinh 07/02, cung Bảo Bình
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT