Giang Mộ Bình vừa mở điện thoại lên thì nhận được thông báo nhóm, hắn bị Thiệu Viễn Đông kéo vào một nhóm chat có tên "Nhóm liên hoan lớp 12-8".
Trước đó gã đã nhắc với Giang Mộ Bình về chuyện họp lớp rồi.
Thiệu Viễn Đông gửi tin nhắn riêng cho hắn.
[ Có muốn thêm Thành Nham vào luôn không? Ông hỏi xem cậu ấy có đi liên hoan không. ]
Thành Nham đang nằm dài trên ghế sô pha chơi game offline, anh gọi Giang Mộ Bình đang rót nước trong bếp: "Cưng ơi, rót giúp em ly nước với, em hơi khát."
Hắn đáp lời, Thành Nham lại nói: "Dùng cái ly cối em mới mua ý, cái màu xanh lam đó anh."
Giang Mộ Bình mở tủ kính ra nhìn, lấy "tân sủng" gần đây của Thành Nham ra.
Hắn cầm ly nước ngồi xuống bên cạnh Thành Nham, anh nhìn lên rồi ngồi dậy, nhận ly nước, cười nói: "Cảm ơn cưng."
Giang Mộ Bình mở miệng nói: "A Nham, bạn học cấp ba tổ chức họp lớp, em có đi không?"
Thành Nham uống một hớp, có chút buồn bực: "Em đi làm gì?"
"Em cũng là bạn học cấp ba của anh."
"Cũng nhiều năm rồi, trừ anh ra, còn có Thiệu Viễn Đông, em chưa từng gặp lại những người khác." Anh nói, "Em cũng làm bạn học với anh chưa tới hai năm, bọn họ chắc chắn không nhớ em, đi chỉ tổ ngại ngùng thêm thôi."
"Anh nhớ em mà." Giang Mộ Bình nói, "Thiệu Viễn Đông cũng nhớ."
Thành Nham ngước mắt nhìn hắn, suy nghĩ rồi nở nụ cười: "Vậy thì đi thôi."
Sau đó Thiệu Viễn Đông kéo Thành Nham vào nhóm.
Bạn học trong nhóm cơ bản đều có thông tin liên lạc của nhau, ai nấy đều biết rành về nhau, ngoại trừ người mới Thành Nham thì không ai nhận ra.
[ Trần Dục Kiệt: Thiệu tổng, cậu thêm ai vào vậy? ]
[ Thiệu Viễn Đông: Thành Nham ]
[ Trần Dục Kiệt:? ]
[ Thiệu Viễn Đông: Sao vậy, không nhớ à ]
Trong nhóm yên lặng chốc lát, sau đó lập tức náo nhiệt.
[ Ôn Yến: Người cậu thêm là Thành Nham? ]
[ Cố Hiểu Du: @CY(*) Thành Nham? Chính chủ? ]
(*) viết tắt pinyin của Thành Nham – Cheng Yan
[ Vương Trì: Được nha Thiệu tổng, đến Thành Nham mà cậu cũng liên lạc được ]
[ Trần Dục Kiệt: Có phải chính chủ không, có thể bắn một con ảnh thật trước không]
[ Cố Hiểu Du: Từng tuổi này mà còn bày đặt gửi ảnh thật ảnh ơ đồ, ông chú bóng dầu nhà cậu @ Trần Dục Kiệt ]
[ Trần Dục Kiệt: Vốn là ông chú [ ê chề ] nhưng không bóng dầu ]
"Còn rất nhiều người nhớ em nè." Giang Mộ Bình nói với Thành Nham.
Thành Nham mỉm cười, thấy trong nhóm có mấy người @ anh.
[ Thiệu Viễn Đông: @cy, người mới bắn ảnh ]
Rồi những người khác cũng hùa theo, trồi lên một đống "Người mới bắn ảnh".
Thành Nham cười nói: "Đã nhiều năm như vậy mà sao Thiệu Viễn Đông vẫn là còn thiếu đòn thế."
Giang Mộ Bình đưa tay, hỏi mượn anh điện thoại.
Thành Nham cười đưa tới: "Làm gì đó?"
"Trừng trị cậu ta." Hắn lấy điện thoại gửi riêng cho Thành Nham một tấm ảnh Thiệu Viễn Đông sau khi say rượu, sau đó lưu vào điện thoại, gửi vào nhóm.
Cả đám trong nhóm cười ngất.
Thiệu Viễn Đông gọi đến, gã biết chắc tấm ảnh này là Giang Mộ Bình gửi nên gọi thẳng cho hắn.
"Ông coi con người ông có thiếu đạo đức không chứ? Ông thu hồi lẹ lên cho tôi, nếu không tôi kiện ông xâm phạm quyền riêng tư của tôi."
"Kiện đi." Giang Mộ Bình nói, "Tôi biết vài luật sư được lắm."
"Muốn kiện ông thì tôi tìm Nghiêm Thanh không được sao, còn cần ông giới thiệu luật sư cho tôi à." Thiệu Viễn Đông không lảm nhảm với hắn nữa, cười ha hả nói: "Ông nói xem nếu những người này biết ông với Thành Nham kết hôn rồi, sẽ phản ứng thế nào đây?"
Trong nhóm, mọi người vẫn còn tiếp tục trò chuyện.
[ Năm nay Diệp Lâm có đến không? Tôi muốn nhìn đại minh tinh ]
[ Những năm qua chưa từng chưa từng tới buổi họp lớp, đoán chắc lần này cũng sẽ không đó. ]
[ Cô ấy không có trong nhóm hả? Năm nay chắc sẽ không tới rồi ]
[ Cái giá làm minh tinh lớn thật đó ]
[ Tin tức tin cậy: năm nay Diệp Lâm sẽ đến ]
[ Sao cậu biết? ]
[ Tôi lén hỏi riêng, chỉ có điều người ta là nhân vật công chúng, không thể tùy tiện vào nhóm, phải bảo vệ sự riêng tư ]
Thành Nham nhìn đối thoại trong nhóm, ngẩng đầu lên, hỏi Giang Mộ Bình: "Diệp Lâm là ai? Cấp ba chúng ta còn có minh tinh luôn à?"
"Em không nhớ?"
"Ai vậy? Em không có ấn tượng với cái tên này."
"Vậy em còn nhớ hồi cấp ba em với Thiệu Viễn Đông từng đánh nhau không?"
"Nhớ chứ."
"Chính là Diệp Lâm này."
Thành Nham ngẩn người, trong đầu chợt lóe một ít mảnh ký ức vụn vặt, anh hơi kinh ngạc: "Cô ấy làm minh tinh? Nổi lắm sao? Sao em chưa từng nghe tới tên của cô ấy?"
Giang Mộ Bình cười: "Không tính là nổi, cô ấy làm minh tinh thì đổi tên, bây giờ tên Diệp Thuần."
Cái tên này thì Thành Nham lại có chút ấn tượng, hình như đúng là hay thấy trên mạng thật.
Diệp Lâm là mới hot mấy năm gần đây, lúc cô ấy mới bước vào giới giải trí vẫn luôn không nóng không lạnh, tài nguyên thường thường không có gì đặc sắc, không có nhân khí. Năm trước diễn một bộ phim dân quốc kịch thì trở nên nổi tiếng, mới đủ lên cấp diễn viên nữ tuyến một.
Giang Mộ Bình trông không người sẽ để ý nhiều đến giới giải trí, Thành Nham uống một hớp nước, cười đến híp cả mắt: "Thế mà anh rất rõ tình hình của cô ấy nha."
Hắn nói: " Năm nào họ cũng thảo luận trong nhóm mà."
Bạn học cùng lớp là ngôi sao, quả thực rất đáng để thảo luận.
"A Nham, năm đó em với Thiệu Viễn Đông mâu thuẫn, rốt cuộc là vì chuyện gì?"
Thành Nham mỉm cười: "Chuyện bao nhiêu năm rồi, ai còn nhớ chứ."
"Hồi đó Diệp Lâm thích em nhỉ." Giang Mộ Bình nói.
Thành Nham hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Trông rất đẹp, chỉ là nhân phẩm không ổn lắm."
Giang Mộ Bình nắm cằm anh bẻ kéo về phía mình.
"Đừng đánh trống lảng."
Thành Nham thành thật nói: "Hồi đó cô ấy thích em, còn tỏ tình với em nữa."
"Vậy sao sau đó lại biến thành em quấy rối cổ?"
"Thiệu Viễn Đông nói với anh?"
Giang Mộ Bình gật đầu.
"Có lẽ do em từ chối quá trực tiếp, làm tổn thương lòng tự trọng của cô ấy. Đây chẳng lẽ là 'ăn không được phá cho hôi' trong truyền thuyết?" Thành Nham tự nói tự vui, "Em nói em không thích cổ, cổ hỏi em thích kiểu con gái nào, em nói dù sao cũng không phải kiểu như cô."
Diệp Lâm rất kiêu ngạo, nói khó nghe chút thì là ngạo mạn, ỷ vào Thiệu Viễn Đông có ý với cô ấy nên cứ mập mờ với gã mãi, những chuyện này khi ấy Giang Mộ Bình đều thấy rõ, cho nên ấn tượng của hắn về Diệp Lâm vẫn luôn không tốt.
Giang Mộ Bình nhẹ nhàng nâng cằm Thành Nham, thản nhiên hỏi: "Vậy em thích kiểu nào?"
"Anh nói là năm đó hay hiện tại?"
"Năm đó và hiện tại."
"Năm đó không thích kiểu nào hết, hiện tại thích kiểu như anh nè."
Thật ra, đáp án rất rõ ràng, Thành Nham cũng không hề nói dối để lấy lòng Giang Mộ Bình. Bởi vì thuở niên thiếu anh ra sao, sau khi trưởng thành thì thế nào, hắn đều biết cả.
"Vậy còn anh?" Thành Nham hỏi. Anh nhớ Giang Mộ Bình từng nói cấp ba hắn đã nhận thức được xu hướng tính dục của mình.
Giang Mộ Bình nói: "Kiểu như em."
Thành Nham nhìn hắn.
Giang Mộ Bình bổ sung: "Năm đó và hiện tại, đều vậy."
Ngày họp lớp, Giang Mộ Bình tăng ca ở trường học, phải muộn một chút mới đi được, Thành Nham đành phải tự đi trước.
Thực ra anh vốn muốn chờ Giang Mộ Bình đi cùng, bởi vì anh không muốn một mình đối mặt với những bạn học cũ không quá quen thuộc kia, nhưng nếu hai người cùng đến muộn thì không ổn lắm.
Bàn tròn trong phòng riêng chỉ một nửa người ngồi, có người đang tán gẫu, có người đang chơi điện thoại. Lúc Thành Nham bước vào, ánh mắt của mọi người đồng loạt nhìn ra cửa.
Anh gật đầu: "Chào mọi người."
Một người đàn ông đứng lên: "Thành Nham?"
"Ừ."
"Là cậu thật nè, tôi là Trần Dục Kiệt, cán bộ môn thể dục, còn nhớ tôi không?"
Thành Nham ngượng ngùng cười: "Không nhớ lắm."
"Khá lắm, thẳng thắn như vậy, giả bộ một chút cũng được mà, dù sao năm đó tiết thể dục chúng ta còn đánh cầu với nhau đó."
"Thành Nham, sao nhiều năm rồi mà cậu thay đổi chút nào vậy, trông trẻ quá luôn á?"
"Thiệt luôn, liếc mắt một cái là nhận ra ngay."
"Vẫn đẹp trai như vậy."
Mọi người mồm năm miệng mười, Thành Nham không biết nên đáp lại ai.
Trần Dục Kiệt 'chậc' một tiếng: "Hèn gì Thành Nham không nhớ tôi, là do tôi thay đổi quá nhiều, già cả rồi."
Lập tức có người dỗ dành: "Không già không già, cậu là trưởng thành."
Đối với Thành Nham, hầu hết những người ở đây đều là những khuôn mặt mới, có vài người không thay đổi nhiều, anh còn mang máng có chút ấn tượng.
Thành Nham tìm chỗ ngồi xuống, nghe bọn họ nói chuyện phiếm, người lục tục tới đông đủ, chỉ thiếu Giang Mộ Bình và Diệp Lâm.
"Lớp trưởng chúng ta sao còn chưa tới ta?"
"Cậu ấy mới nhắn trong nhóm, tăng ca, giờ mới vừa đi, chắc lát nữa sẽ đến đó."
Thành Nham đang gửi tin nhắn cho Giang Mộ Bình, chợt nghe Trần Dục Kiệt hỏi anh: "Thành Nham, cậu không nhớ tôi, thế cậu còn nhớ lớp trưởng lớp chúng ta hay không?"
Thành Nham nói: "Nhớ."
Trần Dục Kiệt chỉ vào hắn, nheo mắt lại cười: "Cậu ấy tên là gì?"
"Giang Mộ Bình."
"Còn thật nhớ nè, nhớ cả tên luôn. Thành Nham, cậu như vậy thành ra trong mắt cậu tôi không quan trọng gì cả."
Có người trêu nói: "Đây chính là ưu thế của học sinh giỏi cộng với đẹp trai đó."
"Học giỏi thì không nói đi, mà đẹp trai thì có thể có tôi đó nha." Trần Dục Kiệt sờ cằm, nói.
"Toilet ra cửa quẹo phải, ông chủ Trần mau đi soi gương đê."
Bầu không khí rất vui vẻ, Thiệu Viễn Đông ở một bên cười không nói.
Hồi đó Thành Nham đột ngột rời trường, các bạn học cũ khó tránh khỏi nghi hoặc trong lòng, có người hỏi: "Thành Nham, năm đó sao cậu đột ngột chuyển trường vậy?"
"Tôi không chuyển trường, tôi... nghỉ học."
Mọi người đều sốc.
"... Lý do là gì thế?"
"Lý do cá nhân."
"Sau đó cậu không đi học lại sao?"
"Không có."
"Tôi còn tưởng cậu chuyển trường." Ôn Yến ngồi cạnh Thành Nham, nói với anh: "Rất nhiều người đều cho rằng cậu chuyển trường, thầy Giang còn đến nhà tìm cậu đó."
Thành Nham nhìn cô: "Giang Mộ Bình?"
"Đúng vậy, cậu ấy còn đi hỏi cô giáo, lúc đó tôi đang ở văn phòng nên nhớ rất rõ."
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó à..." Ôn Yến dịu dàng mỉm cười, "Không có sau đó."
Khi đó Ôn Yến là cán bộ môn ngữ văn của lớp bọn anh, bây giờ là giáo văn ngữ văn cấp ba, cô nói chuyện nhẹ nhàng, có chút vị nho nhã: "Lúc cậu đến không hẹn, khi đi thì im hơi lặng tiếng, không để lại gì cả, thầy Giang không có điều kiện để tạo ra sau đó."
"Thành Nham, vậy giờ cậu đang làm gì?" Có người hỏi.
Thành Nham có chút lơ đãng trả lời: "Thợ xăm."
"Công việc này đỉnh đó, ngầu nha."
"Xin lỗi, tôi tới trễ."
Giọng của Giang Mộ Bình từ phía sau vang lên, Thành Nham quay đầu, mọi người nhìn về phía cửa.
"Ôi, lớp trưởng của chúng ta đến rồi, đến muộn tự phạt một chén đê."
"Người ta tăng ca mà, có lý do chính đáng."
"Vậy thì tự phạt nửa chén."
Giang Mộ Bình đặt cặp công văn lên tủ, cười nói: "Không biết uống rượu."
"Vậy thì nước trái cây, nào nào nào, mang nước nước trái cây lên cho lớp trưởng chúng ta."
Giang Mộ Bình rất tự nhiên đi về hướng Thành Nham. Trần Dục Kiệt thấy thế lập tức đứng dậy, đi đến bên cạnh Thành Nham, khoát tay lên vai anh.
"Đến, lớp trưởng, thử thách trí nhớ của cậu..." Trần Dục Kiệt vỗ vỗ vai Thành Nham, "Còn nhớ anh đẹp trai này là ai không?"
Giang Mộ Bình nhìn Thành Nham, không trả lời ngay.
"Không phải chứ, ngay cả khuôn mặt đẹp trai dễ nhận ra như vậy mà cậu cũng không nhớ sao?"
Cố Hiểu Du cười nói: "Tôi đoán cậu ấy nhất định nhớ."
Giang Mộ Bình và Thành Nham nhìn nhau, cười: "Tiên sinh của tôi sao mà tôi không nhớ được."
Mọi người sững sờ, có chút không kịp phản ứng.
Trần Dục Kiệt từ từ rút tay khỏi người Thành Nham: "Ý gì đây? Sao tôi nghe không hiểu gì hết vậy."
Ôn Yến phản ứng trước tiên, cô đột nhiên trợn to mắt: "Thầy Giang, cậu và Thành Nham... Các cậu kết hôn rồi?"
Ngoại trừ Thiệu Viễn Đông, tất cả mọi người đều ngây người, trong phòng lập tức im bặt, Cố Hiểu Du mới uống một ngụm nước trái cây, suýt nữa đã phun ra.
Giang Mộ Bình ngồi xuống bên cạnh Thành Nham, nắm tay anh, cho mọi người xem cặp nhẫn trên ngón áp út.
Ôn Yến nhẹ giọng hỏi: "Tại sao hai người các cậu lại ở bên nhau?"
Giang Mộ Bình nói: "Chuyện dài lắm, ăn cơm trước đi, tôi có hơi đói. Còn người chưa tới sao?"
"Còn Diệp Lâm, cậu ấy kêu chúng ta ăn trước, không cần chờ cậu ấy."
"Vậy thì không chờ, chúng ta bắt đầu ăn đi."
Quan hệ hôn nhân của Thành Nham và Giang Mộ Bình khiến họ trở thành tâm điểm của buổi họp lớp lần này, bất kể mọi người nói gì, chủ đề đêu xoay quanh họ.
"Các cậu không phải đã ở bên nhau từ cấp ba đó chứ?"
"Lớp trưởng, cậu thế là đội gió gây án, dẫn đầu yêu sớm."
"Coi cậu nói kìa, lớp cấp ba chúng ta yêu sớm nhiều lắm, sao lớp trưởng không thể yêu sớm chứ?"
Thiệu Viễn Đông nói: "Tôi làm chứng, ai cũng có thể yêu sớm, Giang Mộ Bình chắc chắn sẽ không yêu sớm, tôi nhìn cậu ấy lớn lên mà."
Giang Mộ Bình liếc nhìn Thiệu Viễn Đông, hắn mỉm cười nói với mọi người: "Chúng tôi là yêu đương bình thường."
Nói đúng ra thì hẳn là yêu muộn.
Thiệu Viễn Đông lập tức phá đám: "Dẹp đê, còn yêu đương bình thường, rõ ràng là kết hôn đột xuất."
Thành Nham khẽ cười, nhàn nhạt nói: "Đã là đàn ông lớn tuổi độc thân, kết hôn đột xuất thì làm sao nào."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT