Đính hôn cùng bạn học

Biên tập: Lẩu

Chương 64:

Giang Mộ Bình tuy ngẫu hứng nhưng lại có vẻ điềm tĩnh. Hắn mang đến cho Thành Nham một loại thiên vị từ trong lý trí.

Đang vào xuân, ánh nắng buổi trưa rất ấm áp, xuyên qua khe hở trên rèm cửa, làm cho cả căn phòng nhuốm trong màu ấm áp.

Giọng Thành Nham êm dịu như nắng đầu xuân, anh vỗ vỗ ván giường, nói: "Giáo sư, tâm sự đi."

Giang Mộ Bình ngồi dậy, hai người ngồi xếp bằng đối mặt với nhau.

"Em không ngờ có một ngày em cũng sẽ trở thành 'giới hạn cuối cùng' trong miệng người khác, người này còn là Giang Mộ Bình." Thành Nham cười nhẹ, "Có phải tất cả giáo sư đều giỏi ăn nói như anh không?"

Giang Mộ Bình nói: "Nếu như em vô cùng thích một người, sẽ muốn đem hết thảy những lời tốt đẹp trên thế giới này nói cho người ấy nghe."

Đôi mắt Thành Nham nhìn sang bên cạnh, chợt cay cay.

Cách thể hiện tình yêu của Giang Mộ Bình luôn thẳng thắn, hắn nói ra lời yêu thương một cách rõ ràng lại hàm súc, làm cho nắng ấm ngoài cửa sổ cũng trở nên trang trọng.

Thành Nham khịt khịt mũi, ánh mắt quay về hướng của Giang Mộ Bình.

"Nói về chuyện của Mạnh Tư đi." Thành Nham quay trở lại chuyện chính, "Giáo sư này, cách xử lý này có phải gay gắt quá hay không? Em cảm thấy không cần vì một chuyện như vậy mà trở mặt với người ta, thậm chí còn tuyệt giao với cậu ta, thật sự không đến mức đó đâu."

Từ "tuyệt giao" này có chút trẻ con, Thành Nham cũng biết ý của Giang Mộ Bình không hẳn là thế, hắn với Mạnh Tư cùng lắm là sẽ không có bất kỳ liên hệ sâu sắc nào nữa, chứ không đến mức trở thành người xa lạ cả đời cũng không qua lại với nhau.

Nhưng chung quy lại Thành Nham vẫn không muốn Giang Mộ Bình vì chút chuyện nhỏ này mà xáo trộn trật tự vòng giao thiệp của mình.

"A Nham, anh không có trở mặt với cậu ta." Giang Mộ Bình nói, "Anh biết cậu ta là người thế nào, cậu ta vẫn luôn tiếp xúc với những người bên trong thế giới của mình, cậu ta khắt khe với bản thân, cũng khắt khe với người khác như thế."

"Vậy nên hành động tự cao của cậu ta có thể thông cảm được mà, không phải anh đều biết rõ cả sao, hơn nữa cậu ta cũng xin lỗi em rồi, phỏng chừng là lúc đó nhất thời nhanh mồm nhanh miệng thôi."

"Nhưng cậu không tôn trọng em là thật, những lời cậu ta đã nói không giống như khói, cứ thế bay vào không khí rồi tan biến." Giang Mộ Bình nói, "Nếu như anh tiếp tục qua lại với cậu ta, chỉ cần tiếp xúc với cậu ta thôi, anh nhất định sẽ nghĩ đến việc cậu ta không tôn trọng em, mà chắc chắn chính cậu ta cũng biết giữa tụi anh đã có khúc mắc, chúng cũng giống như những lời cậu ta đã nói vậy, sẽ không biến mất. Nếu đã như vậy, cậu ta không thoải mái, anh cũng chẳng dễ chịu, tụi anh cần gì phải qua lại thêm nữa."

"A Nham..." Giang Mộ Bình xoa tóc anh, "Đây không phải là tuyệt giao, đây là hòa giải."

Thế giới của người trưởng thành giống như bầu trời, là tiếp nhận và bao dung, là hòa giải hết thảy.

Thành Nham gật đầu: "Thụ giáo."

Giang Mộ Bình ngáp một cái: "Tâm sự xong chưa nào? A Nham, anh muốn ngủ."

Thành Nham nở nụ cười: "Thì ra Giáo sư Giang vẫn là con người ha, tinh lực dồi dào cuối cùng cũng cạn kiệt rồi hả?"

Giang Mộ Bình nằm xuống, khẽ kéo cánh tay Thành Nham để anh nằm xuống cùng.

Hắn nhắm mắt lại: "Vài ngày nữa là khai giảng rồi, anh lại sắp trở thành nô lệ của công việc rồi, thừa dịp mấy ngày này anh muốn ngủ thêm một chút."

Thành Nham nghĩ bụng, sao lại đáng yêu như vậy chứ, không nhịn được đến gần hôn chụt lên mũi hắn, nói: "Nhưng mà anh cũng đừng không trả lời tin nhắn của Mạnh Tư chứ, nếu vậy thì ra vẻ chúng ta hẹp hòi lắm ấy."

Giang Mộ Bình mở mắt ra: "Nguyên đêm qua anh đều lêu lổng với em trong khách sạn, làm sao có thời giờ mà xem điện thoại."

Thành Nham khẽ cười: "Vậy anh tranh thủ trả lời đi."

Gặp lại Mạnh Tư, là chuyện của hai tuần sau đó, trường học đã khai giảng, Giang Mộ Bình cũng đi làm trở lại. Trước đó, Thành Nham còn cho rằng anh sẽ không bao giờ gặp lại Mạnh Tư.

Giang Mộ Bình nói mình là nô lệ công việc không khỏi hạ thấp phong cách của mình, cho dù hắn là nô lệ công việc thì cũng là nô lệ tao nhã, nhưng người làm việc tự do, nô lệ số khổ Thành Nham lại đối mặt với 'nhân' hoang mã loạn.

Một buổi sáng ba hình nhỏ, buổi trưa còn chẳng kịp uống nước, Chu Vũ nhìn thấy sắp xếp công việc buổi chiều của Thành Nham mà sợ ngây người.

"Thầy, sao buổi chiều anh còn tới hai hình lớn vậy?"

Thành Nham ngồi ở trên ghế sô pha uống một hớp: "Nợ của năm trước."

Chu Vũ thở dài: "Nếu cứ tiếp tục thế này thì thành chiến sĩ thi đua hết mất."

"Qua đợt này là ổn rồi." Thành Nham nói, "Nói Mao Mao mua giúp anh ly cà phê."

"Anh muốn ăn gì không? Em nói chị ấy mua luôn."

Thành Nham lắc đầu: "Anh không có khẩu vị."

"Tốt xấu gì vẫn phải ăn một chút chứ."

"Mua đại miếng bánh ngọt ở tiệm cà phê đi, anh ăn lót dạ."

"Vâng."

Thành Nham không có khẩu vị thật, ăn được gần nửa cái bánh ngọt là để sang một bên, ngược lại cà phê thì uống hết sạch.

Buổi chiều lúc đang xăm, Mao Mao vào nói bên ngoài có người tìm anh.

Thành Nham không ngẩng đầu lên hỏi: "Ai tìm anh?"

"Ảnh nói ảnh tên Nghiêm Thanh, là bạn của giáo sư Giang."

Thành Nham nhìn lên, Mao Mao lại nói: "Tổng cộng có hai người, hình như bọn họ đều là bạn của giáo sư Giang."

"Nói với bọn họ anh còn khoảng mười phút nữa mới xong, nếu không có việc gì gấp thì phiền bọn họ chờ một lát."

"Vâng."

Mao Mao đi ra sảnh trước, truyền đạt lời của Thành Nham: "Thầy Thành còn khoảng mười phút nữa mới xong, mấy anh có việc gấp không ạ?"

Nghiêm Thanh cười nói: "Không gấp, tụi anh chỉ ghé qua thăm thôi."

"Thế ạ, vậy hai anh đợi một lát nữa nha, ảnh sắp xong rồi, em đi rót nước cho hai anh."

Mao Mao trông không giống thợ xăm mà giống trợ hơn, Nghiêm Thanh quan sát một phen, rồi hỏi: "Studio này là Thành Nham mở à?"

"Đúng thế." Mao Mao bỏ ít lá trà vào cốc.

"Trong phòng mấy kia đều là thợ xăm hả?"

"Vâng, đa số đều là học trò cũ của thầy Thành, có hai người là vừa mới vào gần đây." Mao Mao đặt cốc trà đã rót vào khay, cười nói: "Thầy Thành là người sáng lập studio này, ảnh là sếp của bọn em đấy."

Mạnh Tư ngồi ngay ngắn trên ghế sô pha, ngẩng đầu ngắm ảnh hình xăm treo trên tường.

Nghiêm Thanh nhìn theo ánh mắt của y, lại hỏi: "Hình xăm trong mấy bức ảnh này đều là tác phẩm của Thành Nham?"

"Hầu hết đều là của thầy ấy, còn có vài cái của mấy thợ xăm khác. Lúc đầu studio chẳng có mấy người..." Mao Mao chỉ vào khung ảnh đã khá cũ, "Anh nhìn mấy bức cũ đi, về cơ bản thì đều là tác phẩm của thầy hết đấy."

"Có thể đến xem thầy Thành xăm được không?" Nghiêm Thanh hỏi.

"Tất nhiên là được rồi."

"Có làm phiền cậu ấy không?"

"Không đâu." Mao Mao cười chỉ vào thợ xăm trong những phòng khác, "Anh nhìn xem mấy người bên trong có yên lặng không, đều vui vẻ trò chuyện với khách cả. Thầy không thích trò chuyện với khách nhưng anh đi vào chắc chắn sẽ không làm phiền đến ảnh."

"Tôi cứ nghĩ thợ xăm phải tập trung cao độ khi làm việc."

"Còn tuỳ theo hình xăm có phức tạp hay không, kỹ thuật của thầy rất tốt, không dễ bị phân tâm như vậy, hơn nữa em xem rồi, hôm nay anh ấy xăm cái hình đơn giản thôi ý mà."

Thành Nham đang tiến hành phần cuối của công việc thì nghe có người gõ cửa.

"Thầy ơi, bọn họ muốn xem anh xăm ý." Mao Mao nói, "Em dẫn người vào cho anh nha?"

Thành Nham và Nghiêm Thanh nhìn nhau, vừa dời mắt liền chạm mắt với Mạnh Tư.

Nghiêm Thanh cười cười: "Không làm phiền cậu chứ?"

Thành Nham nói "không có", cúi đầu nói: "Tôi sắp xong rồi."

Khi xăm Thành Nham thường sẽ không đóng chặt cửa, trừ khi xăm ở nơi kín đáo, đương nhiên, nếu như khách yêu cầu, anh cũng sẽ đóng cửa.

Vị khách hôm nay này là một cô gái tóc ngắn tính cách rất hướng ngoại, lúc trước cô đã từng xăm ở chỗ Thành Nham rồi, là người quen cũ. Lần này cô xăm ở mắt cá chân, nghe thấy động tĩnh, cô xoay người lại: "Ồ, nhiều người đến xem vậy, đều đến xem ông chủ Thành đẹp trai của chúng ta chứ gì."

Nghiêm Thanh cười gật đầu: "Phải đó."

Cô gái kia gác một chân trên bàn, cúi đầu nhìn mắt cá chân mình, hỏi: "Thành đẹp trai ơi, sắp xong chưa? Em ngồi tê rần cả mông rồi nè."

"Anh đã kêu em thay quần thể thao thoải mái chút rồi mà, em cứ phải mặc quần jean bó sát cơ."

"Sáng này em đi gặp bạn trai của em mà."

"Thành đẹp trai này, em nghe bé Mao Mao nói anh kết hôn rồi hỏ?"

"Ừ."

"Ôi đệt, em còn tưởng ẻm nói giỡn thôi, bà chị lần trước đi chung với em còn bảo em thăm dò anh đây."

"Anh kết hôn với nam." Thành Nham nói.

"Vãi, anh là gay á?" Cô gái tóc ngắn kích động văng tục, sau đó bật cười, "Lần này hết vui thật rồi, bà chị kia của em nhớ nhung anh lâu thế mà."

Nghiêm Thanh thật sự rất tò mò về nghề thợ xăm, sau khi xăm xong, trong lúc Thành Nham chăm sóc da cho khách, anh ta đã hỏi rất nhiều vấn đề mà mình quan tâm.

Thành Nham trả lời từng cái một, sau đó tháo khẩu trang và găng tay, đi cùng bọn họ ra khỏi phòng làm việc.

"Đợi lâu rồi." Thành Nham nói.

"Không lâu, tôi vốn ghé qua tham quan mà." Nghiêm Thanh cười, "Hôm nay đúng lúc rảnh rỗi."

Thành Nham liếc nhìn Mạnh Tư, Mạnh Tư bắt gặp ánh mắt của anh: "Tôi đến để tìm cậu."

Nghiêm Thanh không hiểu tình hình cho lắm. Hôm nay Mạnh Tư liên lạc, hỏi anh ta studio của Thành Nham ở đâu, vừa hay anh ta định hôm nay ghé qua nên bèn gọi Mạnh Tư đi cùng. Nhưng anh ta không biết ý định của Mạnh Tư, cũng không hỏi chi tiết.

"Thành Nham, thật ra tôi có đang định xăm hình, nên hôm nay mới tới đây." Nghiêm Thanh nói, "Tôi muốn tìm cậu xăm."

Thành Nham ừ một tiếng: "Cậu muốn phong cách thế nào?"

"Nhẹ nhàng một chút đi."

Thành Nham nở nụ cười: "Nếu vậy thì phong cách của tôi không hợp với cậu đâu, chỗ chúng tôi còn nhiều thợ xăm khác rất giỏi, cậu có muốn xem tác phẩm của bọn họ không?"

Nghiêm Thanh cười nói: "Được chứ."

Mỗi người mỗi tính, Thành Nham phát hiện Nghiêm Thanh và Mạnh Tư đều là bạn của Giang Mộ Bình, nhưng tính cách lại hoàn toàn khác nhau. Nghiêm Thanh chắc là kiểu người đi đến đâu đều rất được hoan nghênh, Thành Nham rất thích tính cách của anh ta.

Rất nhiều khách hàng đến chỗ Thành Nham đều là do nghe danh của anh, vài người khá là cố chấp, không phải Thành Nham là không được, không để các thợ xăm khác vào mắt. Thế nhưng Nghiêm Thanh không thế, anh ta không chấp nhất với "kim bài" thợ xăm Thành Nham, đề xuấ cho anh ta người khác, anh ta vẫn sẽ ôn hòa chấp nhận.

Nghiêm Thanh nhìn vừa ý tác phẩm của Chu Vũ, Thành Nham bảo Mao Mao gọi Chu Vũ tới.

"Cậu có thể trao đổi với em ấy." Thành Nham nói với Nghiêm Thanh, "Em ấy là một thợ xăm rất giỏi."

Nghiêm Thanh cười đáp ừ.

Trong lúc Nghiêm Thanh và Chu Vũ bàn bạc, đã tạo cơ hội cho Thành Nham nói chuyện riêng với Mạnh Tư.

Mạnh Tư hỏi Thành Nham: "Gần đây có tiệm cà phê nào không?"

"Có."

"Đi uống cà phê đi, tôi có lời muốn nói với cậu, ở đây hơi ồn."

"Được."

Mạnh Tư chọn chỗ cạnh cửa sổ, "Cậu uống gì?"

"Tôi uống nước lọc được rồi, lúc nãy mới uống một ly, uống nhiều quá tối ngủ không ngon."

Mạnh Tư ừ, gọi nhân viên phục vụ tới, gọi một ly Espresso, rồi gọi cho Thành Nham một ly nước ấm.

"Ngày mốt tôi sẽ trở về Anh..." Mạnh Tư mở lời, "Hôm nay tới tìm cậu là muốn xin lỗi cậu một cách đàng hoàng."

Thành Nham sửng sốt, nói: "Ờm... Chuyện buổi hòa nhạc là tôi không đúng thật, lúc đó tôi chỉ muốn nghe hòa nhạc cùng Giang Mộ Bình, mà không cân nhắc đến tình hình thực tế của bản thân."

Mạnh Tư đẩy nhẹ kính mắt, nhấp một ngụm cà phê, nói: "Cái nào ra cái đó, tôi xin lỗi vì lúc trước tôi đã xúc phạm cậu. Rất xin lỗi, tôi không nên tùy tiện đánh giá con người cậu khi không biết về toàn bộ tình hình."

"Jan đã nói chuyện với tôi rồi, tôi hiểu suy nghĩ của cậu ấy." Mạnh Tư ngước mắt nhìn Thành Nham, "Thật ra cậu ấy làm tôi có chút bất ngờ."

Thành Nham lộ ra ánh mắt hoang mang.

Nhìn thấy thái độ của Mạnh Tư như vậy, Thành Nham dường như hoàn toàn hiểu được "hòa giải" mà Giang Mộ Bình đã nói.

Mạnh Tư đặt ly cà phê xuống, cúi đầu nói: "Chắc hẳn cậu ấy rất yêu cậu."

"Sau này sẽ không có cơ hội nghe hòa nhạc cùng cậu ấy nữa." Mạnh Tư vừa nói vừa nhìn ra ngoài cửa sổ, một bóng người cách đó không xa chiếm lấy ánh mắt y.

"Thật khéo." Mạnh Tư nói.

Thành Nham ngây người, nhìn theo ánh mắt của y ra ngoài cửa sổ ——

Giang Mộ Bình mặc chính trang, bước ra khỏi bóng râm của con phố với vài bông hồng sâm panh trong tay.

Nô lệ công việc tao nhã vừa tan tầm, có hoa hồng tô điểm, hắn không chỉ tao nhã mà còn thêm chút lãng mạn nên thơ.

Giang Mộ Bình dường như đã nhận ra bọn họ ngồi bên cửa sổ, ánh mắt của hắn nhìn về hướng này, rồi chạm mặt với Thành Nham.

Thành Nham nhoẻn miệng cười, vẫy tay với hắn.

"Cứ như vậy đi." Mạnh Tư nói.

Thành Nham ừ một tiếng, đứng lên nói: "Tôi đi trước."

"Ừ."

Thành Nham ra khỏi tiệm cà phê, gặp Giang Mộ Bình.

"Sao Mạnh Tư lại đến?" Giang Mộ Bình liếc nhìn vị trí trước cửa sổ. Mạnh Tư vẫn ngồi ở đó, ưu nhã uống cà phê.

"Cậu ta đặc biệt đến để xin lỗi em." Thành Nham nhìn hoa trong tay hắn, "Hoa anh mua?"

Giang Mộ Bình ừ, giơ hoa hồng sâm panh lên, "Hoa ở nhà héo rồi, anh mua vài bông mới."

Thành Nham cố ý nói: "Em còn tưởng là mua cho em chứ."

Mỗi bông hồng đều là cánh hoa với cánh hoa nhét chụm vào nhau, Thành Nham không chú ý đến một nhành hồng đỏ bị kẹp bên trong hoa hồng sâm panh.

Nghĩ lại, hôm nay không phải lễ tình nhân, nhưng tiệm hoa Giang Mộ Bình đến cũng chỉ còn mỗi bông hồng đỏ cuối cùng này.

Giang Mộ Bình rút nhành hồng đỏ ra, đến trước mặt Thành Nham.

"Cái này mới dành cho em."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play