Vì say rượu nên đến giữa trưa hai người mới dậy, tiếng chuông điện thoại đánh thức Thành Nham đang đầu óc choáng váng, điện thoại reo một hồi lâu, Thành Nham mới nhắm mắt mò mẫm lấy điện thoại từ tủ đầu giường qua.
Tối hôm qua lăn qua lăn lại đến gần hừng đông mới ngủ, Thành Nham vừa mở miệng giọng đã khàn.
"Alo?"
Giọng của Chu Vũ từ trong điện thoại truyền đến: "Thầy ơi, hôm nay anh không đến studio à?
"Ừm..." Hôm nay là ngày nghỉ của Thành Nham, anh cố ý không nhận công việc nào, để nghỉ trọn một ngày, "Hôm nay nghỉ."
"Lâm ca tới studio tìm anh."
Thành Nham bị Giang Mộ Bình ôm vào lòng, anh mở mắt ra nghiêng đầu nhìn, Giang Mộ Bình còn đang ngủ.
Thành Nham nhỏ giọng lại: "Em bảo nó về đi, nói với nó hôm nay anh không đến."
Giọng của Lâm Vi Kính chen vào: "Anh, vậy em đến nhà anh tìm anh."
"Anh không ở nhà."
"Anh ở đâu đấy?"
"Dù sao cũng không ở nhà."
"Thần bí vậy sao, làm chuyện xấu gì không thể cho ai biết à?"
Thành Nham từ bỏ giãy dụa: "Anh ở khách sạn."
"Anh đi du lịch?"
"Không có." Thành Nham quá mệt mỏi, toàn thân đau nhức, anh không có hơi sức đâu mà tiếp tục tranh luận với Lâm Vi Kính, dỗ cậu: "Bây giờ anh có việc, buổi tối rồi gặp em."
Túng dục quá độ cuối cùng thành ra tổn hại sức khoẻ.
Lúc trả phòng ra về, Thành Nham cảm giác hai chân loạng choạng, đầu thì đau như sắp nổ tung.
Chỉ có điều trải nghiệm đêm qua cảm giác quả thực vô cùng tốt, sau khi đóng cửa phòng Thành Nham còn nói: "Loại thuốc kia... được đó, sau này chúng ta có thể thử lại."
Giang Mộ Bình nhớ tới trạng thái đầu óc không rõ ràng của Thành Nham hôm qua, quay đầu ánh mắt không rõ mà nhìn anh.
"Gì đấy." Thành Nham cười tít mắt.
"Em không thấy kích thích quá mạnh à?" Giang Mộ Bình không hiểu chuyện này lắm, khẽ cau mày, "Thứ đó nếu hút nhiều có hại cho cơ thể không?"
"Em cũng không biết nữa, về nhà lên mạng tra thử." Thành Nham nhỏ giọng, ánh mắt nữa gạ nữa không, lộ ra ám muội, "Kích thích mới thoải mái."
Thực ra, với thể lực và kỹ thuật của Giang Mộ Bình dù có thuốc hay không đều chẳng kém, thế nhưng thỉnh thoảng thử vài thứ mới mẻ cũng tốt, trợ hứng, cũng trợ tình.
Hơn nữa trong trạng thái ý thức không tỉnh táo, cợt nhả công khai cũng sẽ không có gánh nặng tâm lý.
Giang Mộ Bình niết cằm anh, "Phải dùng nó mới kích thích hử? Là do kỹ thuật của anh không được ư?"
"Đấy chẳng phải là do em muốn không có gánh nặng mà gọi anh là chồng thêm vài lần hay sao." Thành Nham chậm rãi chớp mắt, vòng tay qua cổ Giang Mộ Bình, "Đừng đánh giá thấp bản thân quá, giáo sư Giang."
Giang Mộ Bình cho rằng hôm qua Thành Nham đã say mèm, người này quả nhiên lại giả heo ăn thịt hổ.
"Là anh đã đánh giá thấp em." Ngón tay Giang Mộ Bình chầm chậm dời xuống ấn lên đôi môi sưng tấy của anh, "Em gọi chồng mà cũng có gánh nặng sao?"
"Em da mặt mỏng mà, giáo sư."
Nếu đổi lại lúc vừa kết hôn Giang Mộ Bình sẽ tin chắc điều này không hề nghi ngờ, hiện tại ——
Giang Mộ Bình nhéo nhéo da thịt mềm mại bên mặt Thành Nham, "Ngoài việc trêu chọc anh thì em còn biết làm gì nữa?"
Thành Nham kéo tay hắn ra, đến gần hôn chụt lên mặt hắn, muốn nói "Còn có thể yêu anh", nhưng nghĩ lại thì cảm thấy thuận miệng bày tỏ trong trường hợp thế này thì không trịnh trọng lắm, đã vậy mà còn là lời tỏ tình sến rện như thế. Động tác của anh thoáng dừng lại, sau đó bèn chuyển sang hôn bên mặt còn lại, nói: "Đúng là không biết gì nữa cả, chỉ biết trêu anh thôi."
Sau khi về nhà, Thành Nham đi tắm trước, đến lúc Giang Mộ Bình tắm, điện thoại của hắn bỗng vang lên.
Thành Nham cầm lấy điện thoại trên bàn cà phê và thấy người gọi đến là "Disea", hình như là tên tiếng Anh của Thiệu Viễn Đông. Chuông reo một hồi, Thành Nham cầm điện thoại đi tới cửa phòng tắm, gõ cửa.
"Giáo sư, có điện thoại, là Thiệu Viễn Đông."
Giọng Giang Mộ Bình hoà cùng tiếng nước chảy: "Em nghe giúp anh đi, hỏi cậu ấy có chuyện gì, nếu như là chuyện quan trọng thì nói cậu ấy lát nữa gọi lại sau."
"Ò."
Thành Nham nghe máy.
"Jan, tình huống hôm qua thế nào? Cậu không căng đến nỗi ầm ĩ với Mạnh Tư đâu ha?"
Thành Nham nói: "Tôi là Thành Nham, Giang Mộ Bình đang tắm."
Thiệu Viễn Đông giật mình: "Thành Nham à."
"Hôm qua sao thế?"
"Thì... Chuyện của Mạnh Tư đó." Gã nghiêm túc nói, "Chuyện này hình như nghiêm trọng hơn hơn tôi tưởng, haiz."
Thành Nham nhíu mày: "Không phải không có cãi nhau sao?"
"Cãi hay không thì tôi không biết, nhưng tôi biết quan hệ của hai người bọn họ có thể sẽ kết thúc."
Thành Nham có chút hoài nghi: "... Không đến nỗi vậy chứ."
"Đến nỗi đấy, tính cách của Giang Mộ Bình cậu phải rõ hơn tôi chứ. Tôi gọi điện cho Mạnh Tư, cậu ta nói cậu ta đã liên lạc với Giang Mộ Bình, nhưng Giang Mộ Bình không trả lời bất kì tin nhắn nào." Thiệu Viễn Đông rầu đau cả đầu, "Mạnh Tư tính tình cũng bướng, giọng điệu nói chuyện sau đó cảm giác cứ như xưa nay chưa từng quen biết Giang Mộ Bình vậy."
Lúc Giang Mộ Bình bước vào phòng ngủ, Thành Nham đang nằm trên giường, hắn vén chăn nằm vào, nhẹ nhàng ôm eo anh.
Bây giờ mới là buổi chiều, hai người muốn nghỉ ngơi một lúc để lấy lại tinh thần.
Thành Nham khe khẽ vuốt ve cánh tay Giang Mộ Bình, đầu ngón tay cào cào tĩnh mạch đang phồng lên trên cánh tay hắn, gọi: "Giáo sư."
"Ơi." Giang Mộ Bình nhắm mắt lại đáp.
"Anh với Mạnh Tư xảy ra chuyện gì thế?" Thành Nham trở mình, đối mặt với Giang Mộ Bình.
Giang Mộ Bình mở mắt ra, trong mắt có tơ máu.
"Anh định tuyệt giao với cậu ta à?" Thành Nham dùng một từ tương đối trẻ con.
Giang Mộ Bình nói: "Về sau chắc hẳn sẽ không qua lại gì nữa."
Thành Nham ngồi dậy: "Không cần phải vậy, cũng không phải chuyện gì lớn."
"Chuyện chạm tới nguyên tắc và giới hạn cuối cùng không coi là chuyện lớn à?"
Thành Nham không nói gì được, mặc dù thái độ ngạo mạn của Mạnh Tư khiến anh thực sự khó chịu, nhưng anh cảm thấy chuyện này vẫn chưa nghiêm trọng đến mức đó. Anh không nhất thiết phải làm bạn với Mạnh Tư, có mâu thuẫn nói ra là được, để lại cho nhau thể diện và phong độ.
Nhưng Giang Mộ Bình có suy nghĩ riêng của mình về chuyện này, Thành Nham không có tư cách can thiệp vào bất kỳ quyết định nào của hắn.
Thành Nham suy nghĩ một chút, vẫn khuyên nhủ: "Có một số việc nói ra là tốt rồi, là anh nói mà, bảo em không cần thích ứng với vòng giao thiệp của anh, em lại không muốn làm bạn với cậu ta, các anh qua lại hoàn toàn có thể lướt qua em mà."
"Anh đã nói đây là vấn đề về giới hạn cuối cùng." Giang Mộ Bình nhìn chăm chú hắn, "A Nham, em không biết giới hạn cuối cùng của anh là gì sao?"
Thành Nham không lên tiếng, trong lòng anh đã có đáp án.
Anh không trả lời, Giang Mộ Bình vẫn muốn nói: "Là người tên Thành Nham trước mặt anh."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT