Đây không chỉ đơn giản là cuộc chiến máy móc đơn thuần nữa, là thật sự đổ máu, thật sự tử vong.

Nhưng mà giữa đám đông, một tay Bạc Dạ ôm Đường Duy, thằng nhóc ngồi trong tay anh, ánh mắt của hai cha con dường như giống hệt nhau.

Lạnh lùng,, đen tối.

Đường Thi ngẩng đầu lên, bị cái bộ dạng giống nhau y đúc của Bạc Dạ và Đường Duy làm ngạc nhiên.

Thằng nhóc dựa vào trong ngực anh, cau mày, chỉ vào đám đàn ông trong đó: “Người kia chính là người vừa đá mẹ đấy!”

“Còn có người kia nữa! Cái người cao ấy! Còn có người đi giày vàng nữa!”

Một vòng người bị đứa nhỏ xác nhận, căng thẳng nhìn theo ánh mắt thay đổi của Bạc Dạ, bên ngoài vang lên một hồi súng rung trời!

Tất cả những người bị Đường Duy chỉ ra đều theo tiếng súng mà ngã xuống đất, máu tươi từ lưng bọn họ không ngừng tuôn ra, đến cả Lưu Lôi cũng bắt đầu kinh hãi rồi.

“Ông chủ, bao giờ ông ấy mới trở lại?” Bà ta bối rối hỏi đám người của mình, nhưng mà không có ai trả lời.

“Bây giờ gọi viện binh?”

Diệp Kinh Đường xông về phía Bạc Dạ nói: “Đừng có cho bọn chúng mặt mũi! Lợi dụng lúc Tùng Tranh không có mặt mà giải quyết luôn Tùng Lâm đi!”

Bạc Dạ cười lạnh với Diệp Kinh Đường: “Sao anh không tới đi?”

Hai tay Diệp Kinh Đường khoanh trước ngực: “Hừ hừ, cái kia, sau này Tùng Tranh tìm người trả thù thì cũng sẽ tìm anh chứ không có tìm tôi.”

“...” Hàn Nhượng nghĩ trong lòng, đã đến lúc nào rồi mà hai cái người này vẫn còn rảnh rỗi cãi nhau chứ.

Khi bọn họ rút về phía Bạc Dạ ngay sau khi bảo vệ Khương Thích và Đường Thi xong, ngoài cửa truyền đến một giọng nói: “Bà hai! Ông chủ và những người khác trở về rồi!”

Con mắt Bạc Dạ mạnh mẽ nhíu lại, cảnh giác được Đường Duy cũng đang rùng mình, lúc này mới nhận ra sự việc mới chỉ bắt đầu thôi.

Anh hướng mắt về phía bên ngoài liền nhìn thấy đám người Tùng Lâm vây xung quanh một người đàn ông trung niên tiến vào, chính là Tùng Tranh, người lần trước diễn trò khách sáo kia.

Theo sau là Tùng Hi và Tùng Sam, sau nữa còn có bà cả Lâm Kiều.

Khi nhìn thấy cái cảnh tượng thê thảm ở trong nhà, lập tức che miệng lại: “Trời ơi! Đã xảy ra chuyện gì thế này?”

“Lưu Lôi!”

Tùng Tranh gầm lên: “Tôi cho cô ở nhà, mà cô để cái nhà mình thành cái dạng gì thế này hả?!”

Lưu Lôi rùng mình một cái, lập tức oan ức bước lên: “Ông chủ, là bọn họ không nói lời nào đã trực tiếp đến đánh người, còn giết người nữa.”

“Nếu tôi đem con trai ông nhốt vào phòng giam giữ, ông sẽ liều mạng với tôi chứ?” Bạc Dạ quay đầu nhìn về phía Tùng Tranh, cười lạnh: “Ông Tùng, cái sổ sách hôm nay, không dễ dàng mà gạch bỏ như vậy chứ.”

Diệp Kinh Đường và Khương Thích đứng ở chỗ Đường Thi, trên lưng của Đường Thi vẫn còn chảy máu, hít một hơi khí lạnh nhìn về phía cái người đang khoan thai đi đến là Tùng Tranh kia, cùng với cái người mặt không biểu tình đằng sau ông ta, Tùng Sam.

Có đôi khi cảm thấy Tùng Sam lạnh lùng như một người xa lạ, ví dụ như là thời này khắc này vậy.

Tùng Tranh nhìn thấy vết thương sau lưng của Đường Thi, rõ ràng lộ ra biểu cảm kinh ngạc: “Cô Đường, cô...” Ông định nói hóa ra sau lưng cô có vết thương, nhưng mà lời đến miệng rồi lại không nói được nữa.

Biểu cảm mạnh mẽ chống đỡ của Đường Thi như một cái tát vào mặt Tùng Tranh, ông ta không biết nhưng nhìn mặt của Lưu Lôi, cái gì cũng rõ hết rồi.

“Cút!” Tùng Tranh ném cái gạt tàn thuốc nằm trên bàn trà ở phòng khách về phía Lưu Lôi: “Cái thứ mất mặt xấu hổ! Càng ngày càng vô dụng!”

“Ba!” Nhìn thấy mẹ mình bị đánh, cũng như là chính mình bị đánh vào mặt vậy, Tùng Hi đứng lên: “Ba đừng ra tay, cứ hỏi rõ mọi chuyện đã xảy ra trước đã.”

“Còn nói chuyện gì nữa hả?”

Đường Thi ngẩng đầu, mắt lạnh như băng: “Quý bà đây muốn tìm người cưỡng bức tôi, vừa muốn đánh vừa muốn làm nhục, tôi có thể sống, đều là dựa vào con trai tôi cầm súng ép bọn họ dừng lại, Ông Tùng, việc đã đến nước này, tôi cảm thấy cũng không cần che giấu nữa, ông rốt cuộc đã đem tôi đi giao dịch với ai?”

Trong mắt Tùng Tranh lộ ra vài phần kinh ngạc, rốt cuộc là ai nói cho Đường Thi, ông đã làm giao dịch? Dường như là vào một giây sau, ông quay đầu lại nhìn Tùng Sam, nhưng mà Tùng Sam vẫn như cũ giữ cái vẻ mặt đó, biểu cảm thờ ơ, mặc kệ ánh mắt Tùng Tranh có bao nhiêu ác liệt, cũng không có một chút khiếp đảm nào.

Tin tức này...là ai tiết lộ nó ra ngoài?

Nhưng mà trước mắt phải hòa giải đã, bằng không hết thảy đều sẽ bị bại lộ, ông chỉ có thể nhanh chóng nói: “Không, làm gì có giao dịch gì, cô Đường hiểu lầm rồi, là vợ của tôi không biết điều mà làm cô bị thương, chúng ta đóng cửa vào nói chuyện.

Tôi không có bất kì tư tưởng mạo phạm nào với cô hết, tôi thật sự muốn nhận cô làm con gái nuôi, không ngờ rằng hôm nay vừa đi một lúc chuyện đã phát triển thành như thế này.”

Tất cả mọi người đều kinh ngạc!

Tùng Tranh từ trước đến giờ chưa bao giờ tỏ thái độ hòa hãn như vậy với một người, còn cho người ta lối thoát!

Đây là gia chủ Tùng Lâm lãnh khốc vô tình, Tùng Tranh đó!

Ông rõ ràng...rõ ràng mấy lần muốn đưa Đường Thi vào nhà họ Tùng? Cái người phụ nữ này rốt cuộc có bối cảnh như thế nào vậy?

Đường Thi rõ ràng không tin, trên môi vẫn còn giữ nụ cười lạnh: “Thật à? Thật xin lỗi ông Tùng, cái lí do thoái thác của ông làm tôi không tin được, thứ cho tôi không thể làm gì.

Tôi không muốn dây dưa với ông, để tôi ra ngoài, chúng ta sẽ không có liên quan gì nữa, nếu như ông vẫn muốn để tôi ở đây, vậy tôi cũng không ngại cá chết lưới rách đâu!”

Cá chết lưới rách!

Cô vô duyên vô cớ bị người ta bắt vào đây, còn bị người ta nhục mạ.

Đến tận bây giờ, tất cả những người liên quan đến cô đều bị vướng vào cái vòng luẩn quẩn này, sau lưng cô rốt cuộc đã kéo theo bao nhiêu người rồi?

Là ai hao hết tâm tư muốn cô chết?

Đường Thi nhìn mặt của Tùng Tranh, cái con mắt đục ngầu của ông ta xuất hiện chút biểu cảm khác lạ, ông ta nói: “Cô Đường, mọi chuyện vẫn còn xoay chuyển được, cho dù không dùng danh nghĩa con gái nuôi của tôi, thì tôi cũng muốn mời cô đến Tùng Lâm của chúng tôi.”

“Tùng Lâm?”

Đường Thi cười: “Một cái tổ chức ngầm vẫn chưa được tẩy trắng, vừa mới mạnh lên thì có lợi ích gì? Ngày mà bị bại lộ cũng là ngày chết của mấy người, tôi đến Tùng Lâm của các người á? Quang minh chính đại làm người thì tôi không làm, còn muốn làm kẻ cướp.”

Chỉ một câu nói đã tác động lên vết sẹo của Tùng Tranh.

Cướp, cô ta nói ông là kẻ cướp.

Sự ghê tởm của ai cũng không tàn nhẫn bằng sự ghê tởm của Đường Thi.

Cách Đường Thi, Tùng Tranh phảng phất thấy được một gương mặt khác, cũng nói với ông ta những lời như này.

“Anh cho tôi đi với anh cả đời, thì cả đời này của tôi chính là thứ rác rưởi không có tư cách gì!”

Giọng nói Tùng Tranh trở nên gấp gáp: “Tôi sẽ bảo cả Tùng Lâm xin lỗi cô, nhưng mà cô không thể đi.”

Nếu cô ấy rời đi, thì ai sẽ đến thay thế đây?

Đường Thi nhìn khuôn mặt của Tùng Tranh: “Ông Tùng, ông hãy nói thật đi, rốt cuộc là ai đã bày ra tất cả những thứ này, đẩy cả ông và tôi vào cái vòng xoáy này?”

Thế nhưng Tùng Tranh không có đề cập đến bất kì ai, thậm chí đến cả sự tồn tại của việc này cũng không chịu thừa nhận: “Không có ai cả, cô Đường.”

“Thứ cho tôi không thể làm gì.”

Đường Thi chịu đựng vết thương trên người, một bước một bước tiến về cửa lớn: “Hôm nay là bạn tôi đến cứu tôi, cho nên tôi mới có thể đào thoát, nếu bọn họ không tới thì sao? Ông Tùng, tôi chết ở Tùng Lâm, thì ai cũng sẽ không biết!”

Tùng Tranh ở sau lưng cô lập tức nói: “Là Tùng Lâm bạc đãi cô, nhưng mà cô Đường à...”

Thế nhưng còn chưa kịp đợi Đường Thi nói gì, cô đã cảm thấy khí lực trên người mình chỉ có thể làm cho bản thân đến được nơi này.

Ý thức dần dần mất đi, một giây tiếp theo, bóng lưng thon gầy của cô ngã xuống đất!

“Mẹ!” Đường Duy nhảy ra khỏi ngực Bạc Dạ chạy về phía mẹ mình, mắt của Bạc Dạ cũng đỏ lên rồi, khàn giọng gào thét, ngoái đầu nhìn Tùng Tranh: “Nếu cô ấy xảy ra chuyện gì, tôi sẽ khiến cho trên thế giới này không cái tên Tùng Lâm nào nữa!”

Tùng Tranh cũng sững sờ, nhìn thấy Đường Thi ngã xuống đất, chỉ cảm thấy cả thế giới đều sụp đổ, lẩm bẩm nói: “Không...sẽ không đâu, không thể nào.”.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play