Thời điểm Đường Duy ngẩng đầu, trông thấy Bạc Dạ đứng ngoài cửa, trong lòng run lên: “Cậu Dạ...”
“Làm sao?” Đi sau Bạc Dạ còn có Diệp Kinh Đường và Hàn Nhượng, Diệp Kinh Đường nắm chặt Khương Thích nói: “Nhìn rõ chưa hả? Còn dám nói tôi bắt cóc Đường Thi? Tôi cho em câm đấy!”
Khương Thích không quan tâm Diệp Kinh Đường đang mắng cô, lao ra nhanh hơn ai hết: “Đường Thi!”
Đường Thi co rút lại trong góc, hoảng sợ như một con vật nhỏ bị bắt nạt, Bạc Dạ bước tới cởi áo của mình che cho cô, sau đó nói với Khương Thích: “Đưa cô ấy đi.”
“Ai cho phép các cậu mang cô ta đi?”
Lưu Lôi vẫn chưa nhận ra Bạc Dạ là ai, chỉ vào Bạc Dạ và Diệp Kinh Đường: “Các người hôm nay ai cũng không rời đi được!”
Bạc Dạ không để ý đến bà ta, đi thẳng đến trước mặt Đường Duy, phát hiện tay cầm súng của thằng bé đang run rẩy.
Anh rủ mí mắt, hét lên một tiếng: “Lâm Từ!”
“Cậu Dạ.” Lâm Từ rất nhanh tiến tới, Bạc Dạ giật nhẹ khẩu súng lục trên tay Đường Duy: “Đưa cậu chủ đi bệnh viện.”
“Vâng!”
Đường Duy định nói cái gì đó, Bạc Dạ liền đưa tay ra, dùng ngón tay lạnh lẽo chạm vào cổ tay thằng nhóc.
Đường Duy đau đến rớt nước mắt, cả người đều run lên.
Bạc Dạ vuốt súng, cất ngay ngắn vào, sau đó không coi ai ra gì mà ngồi xổm xuống nói với Đường Duy: “Độ giật của súng lục rất lớn, người trưởng thành có lúc cũng bị chấn thương, huống chi con còn nhỏ như vậy.
Vừa mới nổ hai phát súng, cổ tay con đã bị trật khớp rồi.”
Đường Duy kìm nước mắt nói: “Con không đau.”
Bởi vì bảo vệ Đường Thi, dù có gãy tay, cậu cũng phải ở bên bảo vệ cô.
Bạc Dạ không nói nữa, thật ra anh rất muốn hỏi Đường Duy.
Dựa vào anh có khó như vậy không?
Mỗi một lần, mỗi một lần rơi vào tình trạng nguy hiểm như thế, nhưng từ trước đến nay nửa khắc cũng chưa từng nghĩ đến việc tìm anh trợ giúp? Nếu anh không phát hiện ra thì sao? Hôm nay, Đường Duy và Đường Thi đều khó thoát chết!
Tay của Đường Duy vẫn còn run rẩy, chỗ cổ tay kia đã sưng lên rồi, Bạc Dạ khịt mũi, sau đó nắm lấy tay thằng nhóc.
“Có chút đau, nhịn tí thôi.”
Anh thấp giọng nói, sau đó rắc rắc một tiếng, Đường Duy rõ ràng run lên.
Bạc Dạ giúp thằng nhóc chỉnh lại cổ tay bị trật do súng giật: “Theo Lâm Từ đến bệnh viện khám đi.”
“Con muốn ở lại đây.” Đường Duy không nhường bước: “Con muốn đi, cũng phải dẫn mẹ đi cùng.”
Bạc Dạ đối mặt với thằng nhóc hồi lâu, nhìn chằm chằm nó: “Con xác định chứ?”
Đường Duy không tránh không né, chắc là chỉ có lần này, thằng nhóc không trốn tránh chủ đề của Bạc Dạ, chuyện liên quan đến Đường Thi mới chính là chuyện quan trọng nhất.
Cậu bé nói: “Đúng vậy, con không sợ.”
Nhưng rõ ràng nó đang sợ hãi mà phát run lên.
Bạc Dạ im lặng hồi lâu, ánh mắt thâm trầm, mang theo chút hàn ý nghiêm nghị, rồi mới thốt ra một chữ: “Được.”
Sau đó anh đột nhiên vươn tay về phía Đường Thi lên, nhẹ nhàng ôm cô, rồi bế cô lên.
Khi Đường Duy vẫn còn chưa kịp phản ứng thì đã bị Bạc Dạ ôm vào lòng.
Anh hiên ngang ôm lấy thằng nhóc, sau đó đi vào giữa đám người như là một vị đế vương, đi đến chỗ nào, chỗ đó tự động nhường đường cho anh.
Bạc Dạ cứ như vậy đưa Đường Duy đi đến trước mặt Lưu Lôi, hai mắt khẽ nheo lại, sau lưng lập tức có vô số họng súng nhằm vào đám người trong đại sảnh nhà họ Tùng.
Một tia laze đỏ như máu nhắm vào giữa trán Lưu Lôi, ngay chính giữa, như một lời báo tử.
Anh chỉ cần ra lệnh một tiếng, viên đạn sẽ từ nơi không xa xuyên thấu qua trán bà ta.
“Từ từ sẽ đến, không vội.
Tôi muốn hỏi trước một chút, là ai đã bắt cóc Đường Thi?” Diệp Kinh Đường nhìn cái điệu bộ của Bạc Dạ là biết anh sẽ tấn công bừa bãi, vì vậy vội vàng nói ra: “Tôi thật sự muốn xem xem là ai đã đem cái tội danh này đặt lên đầu mình, rõ ràng là tôi hông bắt cóc cô ấy!”
Khương Thích ngoái đầu lại nhìn Diệp Kinh Đường vài lần, không có ai dám nói chuyện, Lưu Lôi phát hiện tia laze trên đầu mình, giọng nói run lên: “Các người...đúng là được đà lấn tới!”
“Đúng.” Diệp Kinh Đường ở một bên, hai tay đút vào túi, cười nói: “Ai bảo các người hắt nước bẩn lên đầu tôi? Khương Thích, đồ đàn bà chết tiệt, mau cút ra đây, mở to mắt ra mà nhìn xem rốt cuộc là ai bắt cóc Đường Thi!”
Khương Thích ở bên cạnh Đường Thi, lần đầu tiên mắng anh một cái: “Cút đi! Tôi đang chăm sóc cho Đường Thi, không rảnh!”
Sắc mặt Đường Thi trắng bệch, máu chảy ròng ròng trên lưng, cô ấy đỡ cô dậy, nói với Lâm Từ: “Bao giờ thì đưa Đường Thi đến bệnh viện được? Tôi nhìn cô ấy thế này...”
Đường Thi thở rất nhẹ nhàng, quay đầu nhìn về phía Lưu Lôi.
Cô đau, nhưng cô càng muốn biết rõ, người sau lưng là ai, mà hết lần này đến lần khác muốn đưa cô vào chỗ chết.
“Bà có biết là ai giao dịch với Tùng Tranh không?”
Cô nhìn chằm chằm vào mặt Lưu Lôi, cũng không hổ là người của Tùng Lâm, Lưu Lôi bị Bạc Dạ chiếu laze vào trán, cũng không bị hoảng sợ mà hỗn độn.
Nhìn thấy Đường Thi đứng lên, bà ta cười lạnh: “Giao dịch? Cô? Cô tưởng bản thân là cái gì chứ?”
Xem ra Lưu Lôi không biết chút gì cả, bà ta chỉ cho rằng Đường Thi là cô gái được Tùng Tranh đưa về, cảm thấy uy hiếp, cho nên mới tìm người hạ nhục cô.
Đường Thi tức giận đến run cả người: “Bao giờ thì Tùng Tranh trở về?”
“Cô còn muốn đợi đến lúc ông chủ trở về?” Lưu Lôi kiêu ngạo cười: “Lúc ông chủ trở về, chính là lúc cô chết không có chỗ chôn!”
“Tôi còn muốn xem xem, là ai chết trước ai!” Đường Thi cũng cười lạnh, trên khuôn mặt trắng bệch lại có đôi mắt sáng rực đến kinh người: “Tôi nói cho bà biết, tôi đã chết vô số lần rồi, đổ chút máu này cũng chả sao.
Đợi Tùng Tranh trở về, tôi nhất định sẽ bắt ông ta giải thích với tôi!”
“Giải thích? Cô?” Lưu Lôi giật giật ngón tay, đám người phía sau liền xông lên trước lấy thân che chở cho bà ta.
Mặt khác, một đám người thì lao về phía Bạc Dạ và Đường Thi, Bạc Dạ nhìn thấy bọn họ động thủ trước, lập tức chỉ huy người của anh: “Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt à!”
Một tiếng súng vang lên làm long trời lở đất, thân thể của người trước mặt Lưu Lôi co giật vài cái rồi lập tức tắt thở.
Lưu Lôi không ngờ rằng Bạc Dạ thật sự sẽ giết người, từ trước đến nay không có ai dám làm càn ở trong Tùng Lâm như vậy!
Hôm nay bọn họ muốn rời khỏi đây, thì cũng phải xem xem ông trời có lưu lại cái mạng cho họ hay không đã!
Lưu Lôi hét lớn: “Bắt lấy bọn chúng! Đừng tưởng rằng mang theo vài người là có thể ra oai ở Tùng Lâm!”
Bạc Dạ một tay ôm Đường Thi, phi lên đá vào người đàn ông đang xông đến, nhận ra sau lưng có một cơn gió mạnh, anh nhạy cảm lướt người đi, tránh một con dao đâm tới.
Sau đó mượn lực giẫm mạnh, trực tiếp làm trật khớp cổ tay của đối phương, cái con dao kia bị anh đá đi, cứng rắn cắm vào vách tường, sâu đến nỗi không rút ra được.
“Khương Thích!”
Diệp Kinh Đường bận rộn gọi điện, hơi lơ là một chút, Hàn Nhượng đã vội xông về phía Khương Thích và Đường Thi: “Cẩn thận!”
Khương Thích núp vào bên cạnh, sống chết ôm Đường Thi vào lòng, Hàn Nhượng lui về phía sau.
Vào giây phút này, bọn họ đều tin tưởng lẫn nhau: “Đừng để bị thương.”
Vừa dứt lời đã có người cầm gậy vung vẩy xông về phía Khương Thích, con mắt Diệp Kinh Đường trừng lớn, trở tay cầm súng, một viên đạn bắn về phía người kia, trong mắt anh tràn ngập sát khí: “Mẹ kiếp, không biết xấu hổ!”
Diệp Kinh Đường rất ít khi chửi thề, nhưng hôm nay thật sự anh ta đã bị kích thích đến điên người: “Muốn Tùng Lâm hôm nay bị giết sạch sao? Vậy tôi sẽ thành toàn cho các người!”.