“Tao không quan tâm sau này cô ấy có trở thành kẻ địch của chúng ta hay không,” Tùng Sam cuối cùng cũng nói chuyện, giọng nói lạnh lùng: “Nhưng, Tùng Hi, nếu mày động vào cô ấy, chính là tự tìm cái chết!”
Tùng Hi ngẩn người, tiếp theo đó là tiếng cười tàn bạo lạnh lùng vào lên: “Tùng Sam, loại chó nhà có tang như anh thì lấy tư cách gì nói lời này?”
Anh ta nói xong liền ôm bụng rời đi, trước khi rời khỏi anh ta còn dùng ánh mắt trắng trợn nhìn thẳng vào Đường Thi: “Đường Thi, cô, không thể sống.”
Tay chân Đường Thi run rẩy mất hết sức lực, cả người nằm trên giường không ngừng thở dốc, cảm giác chết đi sống lại cùng nỗi hoảng sợ khiến cho âm thanh của cô trở nên run rẩy: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Tùng Sam, anh biết không?”
Cô ngẩng đầu nhìn anh ta, nhưng đáp lại cô chỉ là sự trầm mặc của Tùng Sam.
Đêm dài dằng dặc, bóng đêm mờ mịt dần bao trùm lên tất cả...!
Bạc Dạ và Diệp Kinh Đường không ngờ rằng lúc bọn họ đang họp lại có người xông vào.
Lai lịch người xông vào xem ra cũng không nhỏ, là con trai út của nhà họ Hàn bên cạnh Bạch Thành, Hàn Nhượng.
Nghe nói rằng, anh ta ngông cuồng lao đến đây, ai dám cản đường liền đánh người đó, anh ta xông vào phòng làm việc của hai người bọn họ.
Khương Thích vẫn đứng bên cạnh đợi lệnh của Diệp Kinh Đường, Hàn Nhượng cứ thế mà xông vào.
Diệp Kinh Đường vẫn luôn cho rằng Hàn Nhượng không có bản lĩnh này, bởi lẽ nếu anh ta muốn đối đầu với Diệp thị thì cũng phải hoàn toàn nắm trong tay quyền quản lý Hàn Thị mới được.
Anh ta không ngờ rằng nhanh như vậy mà đã gặp mặt Hàn Nhượng với cách thức này, hay là vì sức mê hoặc của Khương Thích quá lớn.
Khương Thích ngẩn người, nhìn theo Hàn Nhượng vừa xông đến: “Hàn Nhượng...”
Hàn Nhượng quay lại, nhìn thấy Khương Thích đứng bên cạnh Diệp Kinh Đường liền thấy chua xót trong lòng, cả người cô ấy gầy đi hẳn một vòng, rõ ràng là sống không tốt.
Người con gái mình thích đứng ngay trước mặt nhưng anh ta lại không có năng lực cướp về.
Chênh lệch về thực lực chính là tàn nhẫn như vậy.
Hàn Nhượng vẫn đang thở hổn hển, anh ta mở miệng nói: “Diệp Kinh Đường, có chuyện gì cứ việc nhằm vào tôi!”
Diệp Kinh Đường nhẹ nhàng nhướn mày, cho dù anh ta đã chuẩn bị sẵn sàng để nghênh đón ngày mà Hàn Nhượng tìm đến tận cửa, nhưng vẫn không ngờ rằng câu mở màn lại như thế này.
“Anh? Anh có gì đáng để tôi nhắm đến?” Diệp Kinh Đường cười lạnh, sự xuất hiện của Hàn Nhượng khiến anh ta cảm thấy mình bị phản bội, Khương Thích chỉ có thể là của một mình anh ta, bất kì tên đàn ông nào khác cũng đừng mơ tưởng đến, bởi vì chờ đợi chúng chỉ có một con đường chết!
“Đương nhiên tôi đến không chỉ nói chuyện này.” Hàn Nhượng đỏ mắt nói: “Tôi sẽ tự tay mình giành Khương Thích về, anh không cần dùng những cách bẩn thỉu để ép tôi!”
Hai từ bẩn thỉu khiến Diệp Kinh Đường không vừa ý mà cau mày lại: “Anh đang nói gì, tôi nghe không hiểu.”
Cái gì mà sẽ tự tay giành Khương Thích trở về, có cho anh ta mượn thêm một lá gan cũng không có khả năng làm được!
Muốn giành Khương Thích khỏi anh? Mơ mộng hão huyền!
“Anh đưa Đường Thi đi đâu rồi?” Hàn Nhượng không chịu đựng nổi mà khẽ giọng quát: “Có chuyện gì chúng ta gặp mặt giải quyết, cớ gì mà nhốt người khác lại, cô ấy là bạn của Khương Thích, anh lợi dụng cô ấy có còn coi là đàn ông không!”
Bạc Dạ nghe thấy thế liền ngẩn người, Hàn Nhượng vừa dứt lời mắt anh liền thít chặt vài phần: “Cô ấy không phải đang ở Bạch Thành sao?”
Hàn Nhượng nhìn về phía Bạc Dạ: “Tôi đưa cho bọn họ một căn phòng để ở, gần đây Khương Thích không ở đó, một mình Đường Thi sống qua ngày.
Nhưng bên môi giới nói với tôi, hôm đó quay về thấy cửa sau mở to, còn Đường Thi thì không thấy ở đó nữa!”
Phản ứng đầu tiên của anh ta khi nghe thấy tin tức này là cho rằng Đường Thi bị Diệp Kinh Đường bắt đi, dù sao đây cũng không phải lần đầu tiên anh ta làm loại chuyện ép bức người khác, vì thế nên mới xông tới đây đối chất với anh ta.
Có chuyện gì cứ việc dùng cách của đàn ông đọ sức, lôi người vô tội vào thì được coi là gì chứ!.