Một giọng nói lạnh giá vang lên bên tai cô, Đường Thi vùng vẫy muốn thoát ra, nhưng lại bị anh ta giữ chặt lại, là một người đàn ông từng tập võ.
“Cô Đường, tự mình đưa đến cửa rồi còn làm bộ làm tịch gì chứ?”
Giọng nói lạ lẫm kèm theo mùi máu, Đường Thi muốn vùng dậy, đúng lúc đó những áng mây đen bay ngang qua mặt trăng, trong phòng lúc tối lúc sáng.
Nhờ vào những ánh sáng le lói, Đường Thi mới nhìn rõ người đàn ông trước mặt.
Tướng mạo anh tuấn, nhưng tiếc rằng khuôn mặt này lại mang theo một luồng sát khí lạnh lẽo đáng sợ.
“Buông tôi ra.”
Đường Thi đè nén lại sự sợ hãi: “Anh là người của Tùng Lâm?”
“Không sai.” Tùng Hi mỉm cười, sau đó liền dùng lực bóp chặt cổ Đường Thi: “Nghe nói cô là người mà cha tôi muốn nhận làm con gái nuôi, tôi muốn xem xem ai có lá gan to như vậy, còn dám cướp đi miếng bánh Tùng Lâm này.”
Anh ta ra tay gọn gàng dứt khoát, quả nhiên anh ta cũng giống như Tùng Sam, từng được huấn luyện trong khoảng thời gian dài.
Đường Thi dồn tất cả sức lực đá anh ta, nhưng Tùng Hi lại tránh được một cách dễ dàng.
Anh ta dùng sức kéo, miếng vải liền rách ra thành từng mảnh, Đường Thi ra sức vùng vẫy: “Buông tôi ra!”
“Nhìn người cô cũng không đến nỗi nào, cứ thế này mà chết thì lãng phí quá, anh đây sẽ cho cô một cái chết thật sung sướng.”
Anh ta liếm liếm môi: “Tùng Lâm, đến người ngoài còn không dám tùy tiện vào gần mà cô còn muốn lật đổ nó? Quả là mơ mộng hão huyền!”
Tùng Lâm từ trước đến nay vốn dĩ không phải nơi thần thánh gì, mà phải nói là địa ngục mới đúng!
Đường Thi muốn nói rằng cô chưa bao giờ đồng ý, là cô bị cưỡng chế nhốt vào đây, nhưng tên đàn ông đó vốn không cho cô thời gian giải thích.
Cô đỏ mắt nói: “Nếu anh dám động vào tôi, ba anh sẽ không tha cho anh đâu!”
Không ngờ rằng Tùng Tranh lại lấy cô ra để giao dịch, vậy chắc chắn phải giữ cho cô không chút tổn thất, nếu như cô chết rồi, Tùng Tranh cũng đừng hòng phủi sạch quan hệ!
“Cả đời này tôi ghét nhất hai loại người.” Tùng Hi nghiến răng nghiến lợi nói: “Một là anh trai tôi, hai, chính là ba tôi.”
“Rất rõ ràng, cô dám lôi ba tôi ra để uy hiếp tôi.” Tùng Hi cười khanh khách: “Đúng là không biết nặng nhẹ.
Người đàn bà đáng chết!”
“Một vừa hai phải thôi.”
Không biết từ lúc nào bên ngoài cửa truyền đến một giọng nói lạnh lẽo, người đàn ông đang đè lên Đường Thi hoảng sợ, trong bóng tối dường như có một bóng người bay vụt qua, ngay sau đó là tiếng kêu đau đớn của Tùng Hi vang lên, anh ta từ từ rời khỏi người Đường Thi.
Đèn bị người ta bật lên, anh ta ôm chặt lấy bụng đứng dựa vào tường, sau đó quay ra cười với Tùng Sam - người vừa mới xông vào đây: “Ồ? Chơi trò anh hùng cứu mỹ nhân đấy à?”
Tùng Sam dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn anh ta: “Tùng Hi, tao chỉ nói một lần, cút!”
“Cút?”
Tùng Hi biểu hiện như mình vừa nghe thấy một câu truyện cười: “Đến đúng lúc lắm! Tôi muốn xử anh từ lâu rồi! Thêm cả con đàn bà anh đưa tới nữa, chết cùng nhau luôn đi!”
“Giết chết tao? Mày còn chưa đủ bản lĩnh.” Khuôn mặt lạnh lẽo của Tùng Sam mang theo sát khí, lúc anh ấy không đeo kính, những tia máu hiện lên trong mắt rất rõ ràng.
Bình thường khi đeo kính thì sẽ mang theo cảm giác lười biếng, tản mạn, còn bây giờ thì giống như...một con dã thú hung ác.
“Tùng Sam, anh có biết người phụ nữ này có lai lịch như thế nào không?”
Hầu hết đám con cái trong Tùng Lâm đều không có liên hệ về mặt tình cảm, cách bọn họ đối mặt với nhau là sự thờ ơ lạnh nhạt, chỉ có khi nào liên quan đến lợi ích chung thì mới qua lại.
Ngay lúc đó Tùng Hi lại chỉ vào Đường Thi: “Anh đừng cho rằng tôi không biết anh đang nghĩ cái gì! Người phụ nữ này không thể giữ lại được!”
Tùng Sam không đáp lại.
Còn Đường Thi lại cảm thấy toàn thân lạnh ngắt.
Sau lưng cô chả nhẽ...có bí mật gì không thể tiết lộ được sao?
Tùng Tranh tốn bao nhiêu tâm sức mới có thể đưa cô tới Tùng Lâm, lại còn đột nhiên nói muốn thu nhận cô làm con gái nuôi, một loạt sự kiện nối đuôi nhau phát sinh, cô gần như không có đủ thời gian thích ứng.
Rốt cuộc là đang cất giấu bí mật gì đây?.