"Em không mang theo..." Thân mình Đường Tuế Như co lại vào trong chăn, chỉ lộ ra một đôi mắt trong suốt nhìn anh, "Ông xã, ngủ ngon."

"Anh nhớ anh vẫn luôn để trong cặp."

"Anh nhớ sao? Anh từ đâu nhớ chuyện này?" Hình như cô chưa lần nào lấy từ trong cặp ra mà!

"Chẵng lẽ không?" Ánh mắt Diệp Cô Thầm dời về phía cái túi màu rám nắng cô treo trên mắc quần áo, "Anh biết rồi."

"Cái gì?"

"Em lười rồi."

"Nói như thế cũng đứng, nhưng không phải là nguyên nhân quan trọng nhất, chủ yếu là em đã tập xong rồi, thuộc làu làu! Hoàn toàn không cần tập lời thoại nữa.!" Cô không ngừng gật đầu, là như thế!

Diệp Cô Thâm nhìn chằm chằm vào động tác của cô, thuận thế nằm bên cạnh cô, "Kỳ thật, anh cũng đã thuộc lòng."

"So?" Giọng nói của Đường Tuế Như càng ngày càng nhỏ.

Tập thoại gì đó hoàn toàn không được nha!

Bởi vì, Lý Bất Ngôn kia, lại đưa cho Diệp Cô Thâm một phiên bản khác, ví dụ như lời đầu tiên, sẽ lộ ra mất!

"Em mệt rồi, muốn ngủ, bây giờ không phải là vấn đề lời thoại mà là vấn đề luyện tập, cho nên có khả năng ngày mai sẽ về muộn nha! Moa moa ta! Gần đây anh cũng rất bận mà!"

Bên dưới chăn, cô ôm lấy cánh tay tinh tráng của Diệp Cô Thâm, tay kia vuốt ve da thịt màu mật ong của anh, "Đừng giận, người ta mỗi đêm đều muốn về với anh mà!"

"Không cần, anh có thể đi xem em luyện tập." Thuận tiện giám sát một chút, thằng tiểu tử thúi kia!



Nếu như dám xằng bậy, nhất định không buông tha cho nó.

"..." Cô cắn cắn môi, mắt to lấp la lấp lánh, "Ông xã, anh nhất định phải đi xem luyện tập nhàm chán thế ư, một ngày anh có thể kiếm cả tỷ bạc đấy!"

"Gần đây anh muốn nghỉ ngơi một chút."

Trốn không thoát sao?

"Em ngủ trước..." Cô nhắm mắt lại, "Chú Diệp, tắt đèn, ngủ, thả..."

"Không thả gì cả." Cô ưm một tiếng, "Ngủ ngon!"

"Em xác định?" Diệp Cô Thâm dựa vào bên tai của mình, "Không thả cái gì?"

"Không..." Thân người nhỏ của cô khẽ dựa vào trong lồng ngực của anh, "Không thả gì cả..."

Tối hôm qua tình cảm mãnh liệt như vậy, đêm nay cô mới không cần!

--

Hôm sau, Đường Tuế Như trong lòng vẫn không yên, lỡ như Diệp Cô Thâm thật sự đến xem, có tức giận hay không chứ!

Câu đầu tiên chính là thân ái!

Kết quả, lúc sắp xếp tập luyện buổi tối, Diệp Cô Thâm sớm gửi tin nhắn cho cô, nói có việc.



Quả thật, quá tuyệt luôn!

Nhưng mà, Diệp Cô Thâm không đến, một người khác lại đến.

Tấn Mặc Bắc ngồi phía sau lễ đài, đeo kính mắt gọng vàng, không nói một lời xem hết mấy phần diễn.

Ngọn đèn phía sau không mở, Đường Tuế Như lúc thu dọn đi ra đi ngang qua phía sau mới phát hiện anh ta ở đó.

"Anh Bắc! Anh cũng rảnh rỗi như thế?" Đường Tuế Như cùng anh đi ra ngoài.

"Như thế? Chẳng lẽ anh ta cũng đến xem?" Một tay Tấn Mặc Bắc nhét vào túi, "Diễn không tệ, không nghĩ đến tiểu Tuế Tuế nhà chúng ta còn có thiên phú này!"

"Là sao? Em cảm thấy em diễn rất ngượng ngùng đấy!" Đường Tuế Như nghiêng đầu, Tấn Mặc Bắc nhất định là đang an ủi cô.

Là nói dối!

"Kịch nói mà, anh cũng không hiểu, chỉ như thế, đi thôi, ăn khuya."

"Anh muốn cho em ăn thành heo sao? Em hai tiếng trước mới giao hàng đến ăn!" Đường Tuế Như lắc đầu, "Nhưng mà, chủ nhật này cùng nhau ăn cơm đi! Sinh nhật của Đường tỷ!"

Tấn Mặc Bắc sảng khoái trả lời, "Được, anh đưa em về nhà."

"Cái này..."

Bên ngoài hội trường, ngoại trừ xe của Tấn Mặc Bắc, còn có một chiếc xe khác.

Lâm Thượng cười hi ha đi đến, "Phu nhân!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play