Ai vậy!

Như thế nào vừa sáng sớm liền tỏ tình!

Diệp Cô Thâm!

Bà xã anh sắp đến chiến trường, xin chuẩn bị nhiệm vụ giải thích!

"Anh Thâm, anh thích bữa sáng em làm không ? Có phải hay không quá ngọt ?"

Đường Tuế Như vừa đẩy cửa ra, chỉ nghe thấy câu nói sau.

Thích chính là bữa sáng?

"A Thâm! Ba ba! Thân thể ba có đỡ chưa ạ ?" Cô lập tức cười đi qua, đã lâu không gặp Diệp lão gia tử!

Diệp lão gia tử cười ha hả, "Ba rất tốt! Nếu như mấy đứa có thể sinh đứa cháu trai cho ba, bà còn tốt hơn nữa! Nói không chừng lập tức liền có thể xuất viện!"

Diệp Cô Thâm đứng dậy, đứng bên cạnh Đường Tuế Như, khuôn mặt nhỏ cô vợ nhỏ lúng túng không biết làm sao, bộ dáng thật đáng yêu.

"Ba, Tuế Tuế còn nhỏ, bọn con không vội."

"Ân ân, bọn con còn không vội..." Đường Tuế Như liên tục phụ họa, "Sức khỏe ba rất tốt, nhất định có thể sống lâu trăm tuổi, về sau đừng nói con cùng A Thâm sinh con, liền ngay cả con của chúng con sinh con, ba cũng có thể nhìn thấy!"

"Con dâu này của ta, thật biết nói chuyện!" Diệp lão gia tử bị chọc cười đến rất cao hứng.



Đoàn Thiên Tiên ở bên cạnh bị bọn họ không để mắt đến, khuôn mặt nhỏ nhăn nhó.

"Anh Thâm, ông nội còn chưa có ăn điểm tâm xong." Cô ta nhỏ giọng nhắc nhở một câu.

Đường Tuế Như nhìn xem Diệp Cô Thâm bưng bữa sáng lên, chuẩn bị tiếp tục đút.

Diệp lão gia tử lại cười cự tuyệt, "Ba có thể tự mình ăn, tối hôm qua các con đều không có nghỉ ngơi tốt, dẫn Tuế Tuế đi ăn cơm đi, Tiên nhi con cũng trở về đi thôi! Con làm bữa sáng, mùi vị không tệ, ông nội rất thích!"

"Ông nội thích liền tốt!" Đoàn Thiên Tiên lập tức cười.

Làm sao nào, Diệp Cô Thâm là một người lính, ở lâu bên ngoài, càng cần một người chăm sóc cho vợ của anh, Đường Tuế Như có thể làm gì đây !

Theo như cô nghe được, Đường Tuế Như thân là Đường gia nhị tiểu thư, chưa từng làm qua việc nhà, cái gì cũng không biết, đừng nói tới nấu cơm, biết được phòng bếp ra sao, liền đã muốn cảm tạ trời đất!

Đoán chừng trong nhà có khí ga, cũng không biết đó là cái gì!

Sao có thể chăm sóc tốt cho Diệp Cô Thâm!

Đường Tuế Như cùng Diệp Cô Thâm rời khỏi phòng bệnh, trên hành lang, cô nhiều lần lén nhìn anh.

Muốn nói lại thôi.

"Muốn nói cái gì?" Anh hỏi.

"Anh có thể hay không ghét bỏ em không biết làm cơm a? Vừa rồi ba vui vẻ như vậy! Nếu như em cũng có thể làm cơm cho ba, có thể hay không ba cũng sẽ vui vẻ?" Đường Tuế Như yếu ớt mà hỏi, "Thế nhưng em không biết, bây giờ học có kịp không ?"



"Không cần học, anh biết là được rồi." Diệp Cô Thâm bỗng nhiên giữ chặt bàn tay nhỏ của cô, bàn tay mềm mại, cầm rất dễ chịu.

Mỗi chỗ trên người cô, đụng vào rồi, liền không muốn tách ra.

Thích vô cùng.

"Thật sao? Anh sẽ không ghét bỏ em?" Từ nhỏ cô đã được mẹ dạ y là sau này hoặc là tìm một người chồng biết nấu cơm, hoặc là tìm một người chồng có tiền!

Hiện tại, cô tìm một người chồng biết nấu cơm lại có tiền, nhan sắc lại đẹp nữa chứ, quả thật là quá tuyệt rồi!

Cô chính là rất thành công trong cuộc sống a!

Diệp Cô Thâm che chở cô đi vào thang máy, cô vợ nhỏ lại lâm vào suy nghĩ sâu xa.

Không nhìn đường!

"Sẽ không ghét bỏ em, em làm sao có thể, anh không nỡ để em bước vào chỗ khói dầu như phòng bếp chứ."

"Vậy em cũng không nỡ để anh bước vào a!" Đường Tuế Như phản bác, đôi mi thanh tú nhíu lại, "Cho nên chúng ta vẫn nên tìm đầu bếp là đúng rồi !"

"Chúng ta lúc đầu cũng là đầu bếp nấu cơm." Chỉ là cô muốn ăn đồ anh làm, nên mới làm.

"Nha..." Cô nhất định là ngủ đến mơ hồ, "Nghe nói một khi mang thai sẽ ngốc ba năm, em sẽ không phải là có rồi chứ!"

Tay của Đường Tuế Như theo bản năng sờ chiếc bụng bằng phẳng, lại nói bọn họ vừa mới cùng một chỗ, cũng không có làm biện pháp a!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play