"Không thể thử..." Cô thừa dịp Diệp Cô Thâm đang vùi đầu vào lồng ngực của cô, thở phì phò nói.

Diệp Cô Thâm thanh âm trầm thấp, "Không thử, chúng ta làm thật."

"Ân... Đừng..." Cô vịn lại đầu của anh, ngón tay luồn vào tóc của anh, "Thật ngứa..."

Hai người trên giường quấn quýt triền miên, hai cánh tay chật vật tháo gở dây lưng việc mà cô cho rằng rất khó, thật ra chỉ cần một chút là tháo được rồi !

Đặt nụ hôn tinh tế lên người nhau, hai người kề sát nhau khó mà tách rời.

Đang lúc muốn bước vào vấn đề chính, điện thoại để ở đầu giường rung lên.

Diệp Cô Thâm đang ghé vào trên người của Đường Tuế Như liền cứng đờ, trong lòng trầm xuống , không nhúc nhích đè ép cô, rầu rĩ là có nên nghe điện thoại không.

Lồng ngực của Đường Tuế Như phập phồng, "Ông xã, điện thoại..."

Diệp Cô Thâm lúc này mới đưa tay ra nhận, cả người cũng trầm xuống.

"Ân..."

Đường Tuế Như vịn lấy phía sau lưng của anh, Diệp Cô Thâm quá xấu rồi!

Nghe điện thoại vẫn không quên khi dễ nàng

Màn hình điện thoại phản chiếu sắc mặt lạnh lùng của Diệp Cô Thâm, đôi mắt đen láy ấy đã nhuốm đầy tình dục.

"Được, lập tức trở về !" Diệp Cô Thâm tắt điện thoại, bàn tay nóng rực bưng lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, "Nhuyễn Nhuyễn, ba bệnh rồi, anh phải vào bệnh viện, em ở nhà..."



"Không, chúng ta cùng đi!"

——

Nửa giờ sau, bên ngoài phòng phẫu thuật, Diệp Cô Thâm cùng Đường Tuế Như gặp được anh trai và chị dâu đã sớm đứng đợi ở đó.

Ánh mắt Đoàn Luyến nhạy cảm nhìn thấy dấu hôn mới ở cổ của Đường Tuế Như, có chút trách cứ nhìn chồng của mình, "Cha cũng không phải bệnh nặng gì, em kêu anh không nên nói cho Cô Thâm, anh lại không nghe, người ta là vợ chồng son, đêm hôm khuya khoắt anh có thấy phiền hay không!"

Diệp Cố Diêu không nói gì, là đã quấy rầy chuyện tốt của em mình.

Đường Tuế Như lúc đầu bởi vì đuổi kịp bước chân của Diệp Cô Thâm, liền có chút gấp gáp, khuôn mặt nhỏ phiếm hồng, nghe xong hai người bọn họ trêu chọc, càng thêm cảm thấy ngại ngùng!

Hận không thể đem khuôn mặt nhỏ vùi vào trong ngực của Diệp Cô Thâm, mà trốn đi.

"Cha thế nào rồi?" Diệp Cô Thâm không khỏi nắm chặt bàn tay nhỏ của cô, lạnh giọng hỏi thăm.

"Lão nhân gia, thân thể có nhiều bệnh, chắc không sao đâu."

Máy lạnh trong bệnh viện có nhiệt độ khá là thấp, ra ngoài hơi vội, trên người Đường Tuế Như chỉ mặc một chiếc váy hơi mỏng.

Cô cảm giác có chút lạnh, hai vai co lại.

Diệp Cô Thâm ôm cô, sau đó hai người đi vào phòng nghỉ ở bên cạnh.

Bệnh viện Đường Khang, Đường Tuế Như thân là Đường gia nhị tiểu thư, đương nhiên là có đầy đủ mọi thứ.

Cô cầm ly nước ấm, "Chú Diệp, anh đừng lo lắng, bệnh viện của chúng ta y thuật của bác sĩ cũng không tệ, ba nhất định sẽ không có việc gì đâu !"



Hiện tại cha Đường cũng đã xuất viện, không phải còn có thể thuận tiện đi thăm ông một chút!

"Ân."

Diệp lão gia tử được đưa ra ngoài thì đã mười một giờ đêm, bởi vì còn thuốc gây tê, nên vẫn chưa tỉnh lại.

Diệp Cô Thâm cùng Đường Tuế Như lưu lại phòng bệnh ở bên cạnh để trông coi , anh trai liền đi về trước.

Đường Tuế Như ngồi chưa đầy một lát, liền bắt đầu ngáp, thực sự rất buồn ngủ.

Cô mơ mơ màng màng tựa vào trong ngực của Diệp Cô Thâm mà ngủ thiếp đi.

Diệp Cô Thâm đặt cô trên chiếc giường lớn ở phòng bệnh bên cạnh, ngồi kế bên lưu luyến không rời mà nhìn cô.

Khăng khăng yêu cô mười ba năm, khăng khăng muốn cưới cô, nhưng lại không thể luôn ở bên cạnh cô, đến cùng anh đã làm đúng hay sai?

"Nhuyễn Nhuyễn, ngủ ngon." Diệp Cô Thâm hôn lên trán cô.

Hi vọng em sẽ mãi mãi cũng vui vẻ như vậy, vô ưu vô lo, hết thảy đã có anh che chở cho em.

Càng quan trọng hơn là sẽ luôn ở bên cạnh em.

Đường Tuế Như một đêm say giấc, có thể là đã sớm quen với mùi trong bệnh viện.

Cô đứng dậy đi đến sát vách phòng bệnh.

"Anh Thâm, anh thích em ..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play