Đường Tuế Như nghiêng đầu nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú say rượu, đi nghiêng ngả vỗ tay: “Qủa thực vô cùng đặc sắc, chị dâu nhỏ, chị nói thật hay. Cô Thâm nhà chúng ta…”

“Đương nhiên của nhà tôi rồi. Chẳng lẽ còn của nhà anh sao?” Đường Tuế Như kéo Lý Bất Ngôn, ngẩng cao cằm lên.

“Diệp Cô Thâm không có chỗ này, đương nhiên cô nói cái gì chính là cái đấy rồi. Ai biết cô nói có phải thật hay không. Tôi thấy cô chính là người nói dối. Bỗng nhiên xuất hiện một con nhóc, có bản lĩnh gì để anh ấy thích cô chứ?” Nam Ương Ương không phục, ánh mắt hận không thể hóa thành mũi tên nhọn để chọc thủng Đường Tuế Như.

“Ừ được, nếu tôi nói linh tinh, tôi thấy cô chính là suy nghĩ hão huyền.” Đường Tuế Như nghĩ nhanh chóng đưa Lý Bất Ngôn rời khỏi đây.

Nam Ương Ương này hết lầy này đến lần khác nói.

Nói nhiều hay lắm sao!

“Đường Tuế Như, cô đừng có quá đắc ý! Tuy nhiên đại nghiệp nhà Diệp gia cũng sẽ không lấy một con nhóc không quyền không thế đâu. Đôi với nhà một họ một bác trait cũng không có lợi, cô không nhìn lại mình một bác trait xem có bản lĩnh gì mà giữ anh ấy.”

“Cô cho rằng là con gái tổng thống là tuyệt lắm sao. Biết Tiểu Tuế Tuế nhà chúng tôi là ai không?” Lý Bất Ngôn say khướt dựa vào vai Đường Tuế Như: “Cô thật là thấp kém mà.”

Nam Ương Ương bị tức điên khi nghe những lời này.

“Chị dâu nhỏ, nhiều người trên đời này bị che hai mắt, chị yên tâm, mắt Diệp Cô Thâm nhất định sáng rõ ràng.” Lý Hành Nhạc đang nói chuyện thì chạy tới bên cô: “Tôi giúp cô, nào.”

Thân thể Lý Bất Ngôn nghiêng sang, tựa vào trong ngực Lý Hành Nhạc, hương vị đàn ông.

Cô nhíu cái mũi nhỏ, hít hít, đầu óc thật choáng mà.

Đêm nay say thật lợi hại.



“Tiểu Tuế Tuế thế nhưng là thiên kim tiểu thư Đường gia, cô đắc tội với cậu ấy, cũng không có ngày an nhàn đâu.” Lý Bất Ngôn hôn mê trước giờ, cái miệng nhỏ vẫn còn la hét.

Nam Ương Ương cười một tiếng: “Buồn cười, cô là thiên kim Đường gia? Sao trước giờ tôi chưa từng gặp thiên kim Đường gia. Các người sẽ không cho rằng họ Đường sẽ là thiên kim Đường gia chứ?”

“Cô nông cạn như vậy? Nếu như mỗi người đều yêu thích thân phận quyền thế và địa vị. Tiểu thư Nam chắc bên cạnh cô cũng có một đống lớn thiếu niên công tử hâm mộ cô nhỉ? Diệp Cô Thâm trong mắt cô là người nông cạn như vậy sao? À nhưng có thể anh ấy cũng là người nông cạn, chỉ thích…” Đường Tuế Như cúi đầu xuống nhìn ngực mình: “Tiểu mỹ nữ da trắng tướng mạo xinh đẹp mà thôi.”

“Cô, cô…” Nam Ương Ương nửa ngày cũng nói không nên lời.

Cô ta lớn lên cũng rất đẹp nhưng cũng không có gương mặt thanh xuân, cũng không có sóng cả mãnh liệt như Đường Tuế Như.

Diệp Cô Thâm thích lớn. Mỹ nữ ngực khủng?

“Nói cái gì đó! Ồn ào như vậy?” Trước mặt truyền đến một giọng nói thanh lệ.

Nam Ương Ương nhìn chằm chằm vào Đường Đường, chân mày giơ lên: “Có thấy không, đây mới là tiểu thư Đường gia, cô cũng lắm chỉ là họ Đường thôi.”

“Chị Đường!” Đường Tuế Như cười đi qua: “Sao chị lại ở đây?”

“Bạn bè mời ăn cơm.” Ánh mắt Đường Đường cưng chiều nhìn cô: “Có người bắt nạt em kìa. Còn nói em không phải con gái Đường gia chúng ta?”

“Ai bảo em không có nổi tiếng.” Đường Tuế Như không để ý, buông tay: “Chúng ta đi thôi, có người không biết lý lẽ.”

“Đúng lúc, em quay lại phòng với chị, bác trai và bác gái của em đều đang ở đó.” Đường Đường nói xong nhìn Nam Ương Ương đối diện: “Tiểu thư Nam, cô nên về trước thay quần áo đi. Nếu như em tôi có gì mại phạm, cô cũng đừng so đo với nó. Nó còn nhỏ tuổi, không hiểu chuyện.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play