Lý Bất Ngôn kéo khăn lụa của cô, cơ thể cũng ngã nhào về phía sau.

Lập tức cả hai đều ngã trên mặt đất, mấy nốt đỏ ở cổ hiện ra.

“Ôi! Đau mông quá!” Lý Bất Ngôn ngồi dậy, xoa mông, trong tay vung vẩy cái khăn lụa của Đường Tuế Như.

“Tớ còn chưa kêu đâu đây này!” Đường Tuế Như cũng đứng lên, ánh mắt trông thấy Bạch Thải cùng Thời Khanh Khanh.

Đều uống say mà sao người với người chênh lệch lớn như vậy?

Thời Khanh Khanh thật nghe lời mà.

“Tuế Tuế, Tuế Tuế, đại sự đại sự.” Thời Khanh Khanh mờ mịt, nhắm tịt hai mắt, khuôn mặt nhỏ xông đến chỗ cô.

Bước chân cô ấy không ổn, chạy đến người Đường Tuế Như ngã xuống.

Đường Tuế Như ôm cổ cô ấy, kỳ thật người uống say không có bao nhiêu khác biệt.

“Chúng tớ vừa nghe nói Nam Ương Ương với những người khác nói lần trước ở chỗ này tìm người cướp ví của cậu, lúc nào, sao chúng tớ không biết?” Sắc mặt Bạch Thải trong trẻo nhưng lạnh lùng nghiêm túc.”

“À…” Đường Tuế Như nhìn về phía bên phải, quả nhiên Nam Ương Ương và Văn Phi Nhi tới.



Lần trước đã cảm thấy không cần phải nói, dù sao cũng là chuyện nhỏ. Huống chi đêm đó xảy ra chuyện với Diệp Cô Thâm không thể nói, cô xấu hổ đi học đấy.

“Ơ, mấy người đang làm gì vậy? Không có tiền thanh toán, trò đùa đâu vậy?” Nam Ương Ương ưu nhã đi tới, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp nhìn các cô, nhất là Đường Tuế Như.

Chỗ cổ rõ ràng có vết hôn, làm cho mắt cô ta tối sầm lại.

“Đúng vậy a! Nếu không tôi đùa nghịch một cái cho cô xem xem.” Đường Tuế Như để Thời Khanh Khanh dựa vào tường, bước tới Nam Ương Ương.

“Tiểu thư Nam, hôm nay cô trang điểm thật đẹp, có cần tôi rửa giúp không?” Đường Tuế Tuế vừa nói xong, trong tay kéo lấy cái chai nước, hắt chai nước đi, đều rơi hết lên người Nam Ương Ương.

“A! Đường Tuế Như, cô đang làm cái gì vậy. Điên rồi phải không?” Nam Ương Ương lui về phía sau: “Cô là đồ điên.”

“Không phải tất cả đều là trò đùa, tôi còn chưa bắt cô trả công đâu đấy.” Đường Tuế Như nhìn chằm vào toàn thân ướt đẫm của cô ta, váy màu trắng đầy nước cola đọng lại, tóc ướt sũng, trên mặt lớp trang điểm nhòe đi không ít.

Trong lòng đột nhiên cảm thấy thoái mái rất nhiều.

Nam Ương Ương cùng Văn Phi Nhi lau nước cola đọng trên người cô ta. Cô ta tức giận đến mức phổi muốn nổ tung!

“Đường Tuế Như, cô quá đáng!” Cô ta tức giận hét to.



“Tôi quá mức? Cô tìm người trộm ví tiền của tôi, có nghĩ đến mình quá đáng không. Đêm đó tôi bị đuổi muốn gãy chân, người quá đáng chính là cô.” Chỉ là cô không thể cũng lấy trộm ví tiền của Nam Ương Ương.

“Tôi…” Nam Ương Ương trừng mắt nhìn Văn Phi Nhi bên cạnh, đều là cô ta vừa nãy nói trong toilet.

Mới có thể bị Thời Khanh Khanh cũng Bạch Thải nghe được.

“Tôi không biết cô đang nói cái gì.” Nam Ương Ương đánh chết không thừa nhận.

“Tôi đoán anh ấy nhất định cũng biết. Nam Ương Ương, tôi nói nếu như anh ấy thích cô thì sao chổi đụng địa cầu cũng yêu thích cô. Cô làm như vậy cái gì cũng vô dụng. À, không dúng, anh ấy sẽ càng chán ghét cô đấy.” Đường Tuệ Như nói xong, đứng tại chỗ vất chai nước vào bồn cầu.

Cô quay người đỡ Lý Bất Ngôn: “Đi thôi.”

“Tuế Tuế, cậu thật lợi hại. Thủ trưởng Diệp nhà chúng ta ánh mắt thật tốt đấy, chỉ thích một mình cậu. Xem cái ngực này, thật mềm.” Lý Bất Ngôn lấy tay đè ngực của cô: “Tớ là đàn ông cũng thích cậu.”

“…”

Đường Tuế Như đỡ cô ấy đi, muốn cõng cô ấy nhưng hết lần này đến lần khác đều không phối hợp, chỉ có thể cố dìu Lý Bất Ngôn rời đi.

“Đường Tuế Như, cô đừng có đắc ý, đàn ông đều nhất thời thích thứ mới lạ. Chờ anh ấy không còn muốn cô nữa, cô chỉ còn biết khóc thôi.”

Cô ta vừa nói xong, trước mặt truyền đến tiếng vỗ tay.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play