Tiết học vốn bắt đầu từ 10 giờ 20 sáng, lúc này đã có học sinh vào phòng toán, nhưng Diệp Cô Thâm lại không buông cô ra.
Gương mặt tuấn tú, lạnh lùng cấm dục, đẹp trai vô biên ấy tiến sát cô, nhìn vào bờ môi mọng của cô một cách trịnh trọng: "Vợ à, em vẫn chưa hôn tạm biệt đấy."
Hôn tạm biệt ư?
Đường đường là một người đứng đầu quân đội, trong xe bắt lấy vợ không buông, lại còn đòi hôn!
Nghe thấy tiếng chuông vào lớp, Tuế Tuế vô cùng sốt ruột, ghé lại gần môi anh, đặt lên đó một nụ hôn phớt: "Đã được chưa?"
Diệp Cô Thâm vẫn không thả tay ra: "Em vẫn chưa gọi chồng."
Khó khăn lắm mới để cô vào trong sổ hộ khẩu của anh, sao có thể dễ dàng buông tay như thế được!
Anh phải dạy cô từng bước cách sống cùng anh, họ là vợ chồng mà.
"Anh đừng được nước làm tới!"
"Em có cần xem giấy kết hôn không?" Diệp Cô Thâm xòe bàn tay đang cầm hai quyển sổ đỏ: "Đây, có thể chia cho em một quyển, bỏ vào cặp đi, nếu có ai bắt nạt em, cứ mang giấy kết hôn ra, người phụ nữ của Diệp Cô Thâm anh, ai có gan bắt nạt!"
Vốn dĩ cảm thấy lời nói này của Diệp Cô Thâm rất đỗi ấu trĩ, nhưng suy nghĩ lại thì hình như cũng là một cách không tồi!
Cô thực sự đã cầm lấy một quyển sổ đỏ: "Vậy em đi đây!"
"Vợ à, em vẫn chưa gọi chồng..." Diệp Cô Thâm nhắc cô.
"Anh..." Có phải hôm nay nếu cô không gọi anh là chồng thì không thể lên lớp?
Lồng ngực Tuế Tuế phập phồng: "Diệp Cô Thâm! Có phải em không gọi anh là chồng, anh sẽ không để em đi?"
"Gần như là vậy..."
"Thế thì em cứ không gọi đấy!" Tuế Tuế nhìn ra cửa sổ như đang giận dỗi.
"Lâm Thượng, lái xe về nhà!" Diệp Cô Thâm lập tức dặn dò một câu.
Đường Tuế Như tưởng anh nói đùa, lúc chiếc xe thật sự chạy đi, cô mới ngây người ra!
"Chú Diệp, chú Diệp, đừng mà! Em còn phải lên lớp!" Đường Tuế Như lắc tay của anh: "Sao anh có thể như vậy?"
"Em đã nói không lên lớp, đưa em về nhà, làm những chuyện mà vợ chồng nên làm mà..." Diệp Cô Thâm nghiêm túc nói.
Những chuyện mà vợ chồng nên làm, vậy thì quá mức không thể diễn tả rồi!
"Chồng..." cô lập tức mềm giọng: "Chồng, chồng, anh là tốt nhất, để em đi đi!"
Cô không những đã gọi, mà còn gọi đến hai lần.
Diệp Cô Thâm mỉm cười hài lòng: "Ừm, ngoan..."
Thì ra nghe Nhuyễn Nhuyễn gọi anh như thế, tâm trạng lại có thể vui vẻ đến vậy.
Lâm Thượng đang lái xe cảm giác như răng mình sắp rơi đến nơi vì ngỡ ngàng, quân trưởng oai phong lẫm liệt, lạnh lùng cấm dục của họ, lại chỉ vì một câu gọi chồng của cô gái, mà vứt bỏ mọi tiết tháo!
Về lại trước cổng trường, lúc xuống xe, Đường Tuế Như đều không hề nhìn anh lấy một cái!
Diệp Cô Thâm, thật xấu xa!
Chỉ biết ức hiếp cô!
Có phải cô dễ ức hiếp không!
Bên kia, Diệp Cô Thâm ngồi trong xe, chăm chú nhìn cổng trường nơi bóng lưng Tuế Tuế mất hút, ngẩn ra.
"Anh Thâm! Chúng ta đi chứ?"
"Đi!"
Lâm Thượng còn tưởng anh Thâm chờ ở đây cho đến khi chị dâu tan học!
Trên xe, Diệp Cô Thâm thu tầm mắt về, liếc mắt nhìn quyển sổ đỏ: "Phái người đưa giấy kết hôn đến nhà họ Diệp."
"Vâng!"
...
Tuế Tuế ngồi học mà tâm trạng bất an, cô bạn thân nhiều năm sống chết có nhau Lý Bất Ngôn rất nhanh đã nhận ra.
"Cậu sao thế?"
"Không sao, bị lừa thôi!" Cô đã nhận ra một cách sâu sắc, rằng ngoài miệng ông nội nói rằng tìm cho cô một người chồng hoàn mỹ, thật ra chính là vì để trở thành trưởng bối của ông nội nuôi!
"Hả? Rốt cuộc là sao?" Lý Bất Ngôn hoàn toàn không hiểu lời của cô bạn thân.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT