Lúc này, ông Đường - người đã thành công để cả hai nhận giấy kết hôn, đã ngồi xe về nhà rồi.
Trên chiếc xe đưa Đường Tuế Như đến trường, ngoại trừ tài xế thì chỉ còn lại hai người họ.
Diệp Cô Thâm ghé sát gương mặt nhỏ nhắn của cô: "Có phải là em nên thay đổi cách xưng hô rồi không?"
"Hả?" Tuế Tuế ngẩn ra, mở to mắt nhìn gương mặt anh tuấn nghiêm túc của anh: "Đổi cách xưng hô..."
"Ừm, gọi là chồng."
Chồng?
Tuế Tuế cảm thấy bản thân chỉ mới 18 tuổi, từ "chồng" này, vô cùng xa xôi đối với cô!
Chỉ một buổi, cô đã có vị hôn phu cực kỳ đẹp trai, quen biết một tháng, vậy mà họ đã kết hôn rồi!
Diệp Cô Thâm nắm lấy tay của cô, cánh môi dịu dàng lướt qua vành tay nhỏ nhắn mềm mại của cô, giọng điệu mập mờ: "Vợ à..."
"..." Cơ thể nhỏ bé của Tuế Tuế chợt run lên, sao anh có thể gọi cô là vợ một cách thản nhiên như vậy?
Không đúng, anh đang cong khóe môi, vẻ mặt đó, khi mỉm cười càng thêm đẹp đẽ mê người.
"Vợ à, trưa nay cùng nhau dùng cơm nhé?" Diệp Cô Thâm rất hưởng thụ cảm giác này, có thể bên cạnh cô đường hoàng hơn, còn có thể đưa ra yêu cầu.
"Không. Em ăn ở trường, công việc của anh bận rộn như thế, không cần quan tâm đến em."
Cô căn bản không thể thoát khỏi gọng kiềm của Diệp Cô Thâm, như bị anh bao vây trong một vòng tròn nhỏ, có người che mưa che gió cho cô, cho dù ngoài kia có xảy ra chuyện gì, cũng không cần phải sợ.
"Nhưng mà em là vợ anh, không quan tâm em thì quan tâm ai?" Diệp Cô Thâm chăm chú nhìn vào gương mặt đã dần dần ửng đỏ của cô: "Em thẹn thùng rồi?"
"Đâu có! Vừa mới kết hôn, anh đã luôn miệng gọi vợ! Anh cũng thật nhập vai!" Làm cô không kịp phản ứng!
"Đương nhiên, anh đã chờ đợi nhiều năm như vậy rồi, hôm nay mới lấy em về nhà, sớm đã không thể chờ thêm được nữa! Ngày 19 tháng 9, là kỷ niệm ngày kết hôn của chúng ta." Diệp Cô Thâm bỗng ôm cô vào lòng: "Em muốn một hôn lễ như thế nào?"
Hôn lễ?
Cô kết hôn chớp nhoáng thì thôi đi, còn hôn lễ á?
"Không! Chú Diệp, không vội mà! Chúng ta khiêm tốn một chút..." Cô đã không biết nên đặt hai tay của mình ở đâu!
Hôm nay không biết đã bị anh ôm đến mấy lần, sao anh lại thích ôm cô như thế!
"Vì sao? Anh không tiện để em đem khoe?" Trông anh cũng không tồi mà?
"Không! Không phải thế! Em còn nhỏ mà! Em cảm thấy, em không những kết hôn mà còn tổ chức hôn lễ, nhất định sẽ cảm thấy bản thân rất lạc loài trong trường..." Bàn tay nhỏ của cô cuối cùng đã bắt được phần sơ mi ở eo của anh: "Cho dù có hôn lễ hay không, chúng ta cũng đã là vợ chồng rồi, điều này sẽ không thay đổi đâu. Tổ chức hôn lễ phiền phức như thế, gần đây anh lại rất bận rộn, tạm thời, không cần tốn công sức vào việc này."
"Anh muốn tốn công sức." Cuộc đời này của anh, cũng chỉ có một lần tổ chức hôn lễ.
"Em không bảo là không để anh tốn, ý của em là sau này hẵng tốn! Anh nghĩ xem, sau này em ở trong trường, bị người ta chỉ trỏ nói là chừng ấy tuổi đã kết hôn rồi thì xấu hổ biết bao! Như thể hận không thể gả đi sớm vậy!" Cô có một người chồng đẹp trai như Diệp Cô Thâm, sao lại không muốn đem ra khoe chứ!
Quả thật quá đáng để khoe rồi!
Nhưng mà, hiện giờ tình cảm của họ vẫn chưa ổn định, trong lòng cô vừa sợ vừa lo, nếu như tổ chức hôn lễ long trọng, sau cùng họ không ở bên nhau, việc này quá mất mặt đối với cô và Diệp Cô Thâm!
"Ừm, miễn cưỡng tôn trọng ý kiến của em vậy, thế khi nào thì có thể tổ chức hôn lễ..."
"Em, không biết! Sau này mới tính đi!"
Sau này, nếu như tình cảm của họ đủ sâu sắc, Diệp Cô Thâm không bảo tổ chức hôn lễ, cô cũng sẽ tự mình yêu cầu!
Đến tầng dưới phòng toán, Diệp Cô Thâm kéo tay cô, cảm giác như không nỡ rời đi: "Vợ..."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT