Lạc Thư Nhan với Thẩm Yến cùng thư thông báo trúng tuyển trong một ngày.

Hai người đều trúng tuyển vào khoa kinh tế và quản lý của đại học Thanh Hoa, Lục Hành Sâm thích chụp ảnh đặt hai tấm thư thông báo trúng tuyển chung một chỗ chụp mấy tấm hình, không thể nhịn được cảm giác muốn khoe khoang, không cẩn thận trượt tay gửi mấy tấm ảnh này cho rất nhiều bạn bè.

Lục Hành Sâm: 【 Gửi sai, ngại quá. 】

Mấy người bạn thấy Lục Hành Sâm nói ngại quá, đều nhao nhao trêu ghẹo anh: 【 Cháu trai không chịu thua kém, mình đọc báo trên mạng rồi, là trạng nguyên của khối tự nhiên lần này, lợi hại, thực sự rất lợi hại. 】

【 Nhưng thư trúng tuyển còn lại là của ai thế? 】

Lục Hành Sâm tự đắc: 【 Con gái nhà mình. 】

Mấy người bạn: 【 Không phải cậu chỉ có một đứa con trai à? 】

Lục Hành Sâm: 【 Mọi người chưa từng nghe câu này bao giờ à? Dâu con, rể khách*. 】 (一个女婿半个儿)

Mấy người bạn: 【? 】

Lục Hành Sâm: 【 Không hiểu thì quên đi, nói chuyện với mấy người khó quá. 】

Thẩm Yến là trạng nguyên khối tự nhiên lần này, cho Lục Hành Sâm thể diện rất lớn, Lục Hiển Nghiêu làm ông nội nên rất kiêu ngạo, tất cả nhân viên chính thức của tập đoàn Thịnh Viễn tháng này đều được nhận tiền thưởng. Các công nhân viên vốn đang không hiểu gì, không biết sao đột nhiên công ty lại hào phóng như vậy, sau khi nghe ngóng mới biết hóa ra thái tử nhà họ là trạng nguyên khối tự nhiên. Cho dù là Lục Hiển Nghiêu hay Lục Hành Sâm, đều tích cực trải đường cho Thẩm Yến, cũng bởi vì Thẩm Yến tồn tại, họ hàng nhà họ Lục nháy mắt lại yên tĩnh như gà.



Mà sau khi Lạc Thư Nhan nhận được thư thông báo trúng tuyển, liền chuẩn bị xuất phát đến tiệm cắt tóc tìm thầy Tony thiết kế cho cô một kiểu tóc.

Tấm thẻ này là do Lục Hành Sâm cho cô, nghe nói tiệm này chỉ mở cho người dùng VIP, khách trong cửa hàng hầu hết đều là tiểu thư nhà giàu, nữ minh tinh.

Lạc Thư Nhan nghe xong Lục Hành Sâm giới thiệu, mặc dù còn chưa đi vào trong cửa hàng, nhưng cực kỳ tin tưởng thầy Tony ở đây.

Sau khi thi đại học, tất cả bạn học cô quen đều tích cực thay đổi tạo hình. Bạn học nam thì nhuộm tóc, bạn học nữ thì đi uốn tóc, thế là tẩy đi tất cả khí chất ngây thơ trên người, đến đại học đương nhiên phải biến đổi đến mức thời thượng. Lạc Thư Nhan cực kỳ thích đẹp, trước khi tìm được thợ phù hợp cô không dám uốn nhuộm tóc lung tung.

Thẩm Yến đi cùng với cô, thầy Tony đã thiết kế cho cô một kiểu tóc đặc biệt cho nữ chính dựa trên khuôn mặt và các đặc điểm trên khuôn mặt của cô.

Vốn dĩ tóc cô rất mềm mại, số lượng tóc lại nhiều, muốn làm kiểu gì cũng được.

Thầy Tony không cho cô nhuộm tóc, nói cô hợp với tóc đen hơn. Chỉ là thời gian dùng để cắt tóc với sửa mái rất lâu.

Thầy Tony nhìn Thẩm Yến đang ngồi chờ bên cạnh, lặng lẽ nói với Lạc Thư Nhan: “Bạn trai em tốt thật đấy, bình thường không có mấy cậu trai đồng ý ngồi chờ như vậy đâu.”

Bình thường uốn tóc phải mất mấy giờ liền.

Lạc Thư Nhan nhìn qua tấm gương thấy Thẩm Yến đang ngồi xem điện thoại, mím môi lộ ra đôi lúm đồng tiền nhỏ xinh xắn, nói khẽ: “Em cũng cảm thấy như vậy.”

Sau mấy tiếng, cuối cùng Lạc Thư Nhan cũng làm tóc xong, cô nhìn bản thân trong gương, lại muốn gửi tin nhắn cảm ơn cho Lục Hành Sâm.

Không hổ là Tony được nhóm tiểu thư công nhận! Kỹ thuật này thực sự quá tuyệt vời, không ai đi ngại bản thân quá đẹp, Lạc Thư Nhan cũng giống vậy, kiểu tóc này kéo giá trị nhan sắc của cô lên thêm môt phần.

Cô mang theo mùi thơm khắp thân đi đến trước sô pha, Thẩm Yến đã nửa nằm ngủ thiếp đi, hôm nay cô không mặc váy, thế là yên tâm lớn mật ngồi xổm xuống, chậm rãi xích lại gần mặt anh, lông mi của anh rất dài, làn da cũng rất tốt. Cái này khiến cô không phục lắm, rõ ràng cô cẩn thận dưỡng da, Thẩm Yến thì sao, anh cẩu thả tới mức mà lúc lạnh nhất mùa đông, cũng chỉ tùy tiện bôi kem dưỡng da loại rẻ trong siêu thị...

Anh có mày kiếm tiêu chuẩn, mũi rất cao, dường như sau khi qua mười tám tuổi tất cả vẻ ngây thơ trên người anh biến mất, Lạc Thư Nhan gần như không tìm ra được hình ảnh khi còn bé trên người anh.

Nếu như trong bọn họ từng chia xa, nếu có mấy năm không gặp, lại lần nữa gặp lại nhất định cô sẽ không nhận ra anh bây giờ, may mắn là từ bốn tuổi đến mười tám tuổi, thời gian hai người họ tách ra còn chưa tới một tuần lễ, bây giờ nhìn thấy anh như vậy cô thấy cực kỳ yên tâm.

Lạc Thư Nhan vươn tay ra chạm vào mũi anh.

Dường như anh có hơi không kiên nhẫn, nhíu mày.

Cô dứt khoát bóp mũi anh.

Cuối cùng Thẩm Yến cũng tỉnh lại, mở to mắt nhìn thấy Lạc Thư Nhan cách anh rất gần, bốn mắt nhìn nhau, anh ngẩn ra nói: “Làm xong rồi?”

Lạc Thư Nhan ừ một tiếng, “Làm xong rồi, anh nhìn xem có đẹp hơn không nè?”

Thẩm Yến thành thật trả lời: “Thật ra anh không cảm thấy em khác lúc trước là bao.”

Mặt Lạc Thư Nhan không đổi sắc đứng lên, từ trên cao nhìn xuống anh, “Cho anh một phút, rút lại câu này, nếu không thì chia tay mười phút.”



Thẩm Yến ngồi dậy, sửa sang lại quần áo một chút, lại nghiêm túc nhìn Lạc Thư Nhan, phạt tận mười phút nặng thế, anh quyết định lựa chọn che lương tâm lại nói chuyện.

Trên sách nói, cuộc đời cần lời nói dối có thiện ý.

“Vừa nãy anh mới tỉnh nên không thấy rõ...” Thẩm Yến dừng một chút, “Rất xinh đẹp.”

Thật ra lời này không tính là nói dối, vốn dĩ cô rất xinh đẹp, lúc nào cũng rất xinh đẹp.

Lạc Thư Nhan nghe xong lời này lập tức thay đổi, còn đi một vòng trước mặt Thẩm Yến: “Thật sao? Em cảm thấy kiểu tóc này nhìn rất đẹp, chỉ là bình thường phải chú ý chăm sóc khá phiền.”

Chẳng qua, muốn bản thân đẹp thì phải trả giá thật lớn!

Lúc bọn họ đi ra khỏi cửa hàng đã là xế chiều.

Vừa rồi lúc ở trong cửa hàng thì không cảm nhận được hơi nóng, điều hòa mở suốt, mới từ trong cửa hàng ra đã cảm nhận được từng đợt hơi nóng phả đến. Đến mùa hè, Lạc Thư Nhan đều buộc tóc thành kiểu tóc đuôi ngựa.

Cô kêu nóng nhưng khi đi ngang qua kính ở cửa hàng lại không nhịn được ngừng chân, thưởng thức kiểu tóc mới của mình.

Thẩm Yến ở bên cạnh vừa nhìn vừa lắc đầu, về sau lúc Lạc Thư Nhan đến phòng vệ sinh ở trung tâm thương mại, anh đi đến cửa hàng bên cạnh mua cho cô một sợi dây buộc tóc.

Bọn họ muốn đến ăn một quán nướng mới ở phố đi bộ, Lạc Thư Nhan vừa ra khỏi trung tâm thương mại chưa được bao lâu đã đổ mồ hôi.

Ngay lúc cô dừng lại dùng bàn tay quạt gió cho mình, đột nhiên cảm thấy có người nhẹ nhàng túm tóc cô lại, cô vô thức muốn nghiêng người sang quay đầu nhìn, sau lưng truyền đến giọng nói trầm thấp quen thuộc: “Đừng nhúc nhích.”

“Làm gì thế.”

Thẩm Yến không quen buộc tóc cho cô lắm, lúc anh ra tay làm chuyện gì đều rất thông thuận, nhưng lúc này nắm tóc cô anh lại không biết nên buộc như nào mới tốt.

“Nếu nóng thì cứ buộc tóc lên đi.”

Thẩm Yến từ bỏ buộc tóc đuôi ngựa cho Lạc Thư Nhan, chỉ dùng dây buộc chặt tóc cho cô, người anh ra đầy mồ hôi, nóng, hồi hộp, sợ lực tay của mình quá lớn, sẽ kéo tóc cô.

Sau khi buộc chặt, anh mới lùi ra phía sau một bước, “Như này chắc sẽ mát hơn một chút.”

Khóe môi Lạc Thư Nhan nhếch lên, nhẹ nhàng lên tiếng, “Khá hơn chút rồi.”

...



Hai người vừa mới đi tới phố đi bộ, liền bị một người đàn ông trẻ tuổi chặn lại, phản ứng đầu tiên của Lạc Thư Nhan là nghĩ đang chào hàng.

Thẩm Yến bảo vệ cô sau lưng, phố đi bộ đông đúc đầy ắp người đi đường.

Người đàn ông trẻ tuổi nhìn chằm chằm Lạc Thư Nhan, vẻ mặt hưng phấn kích động.

Thẩm Yến lặng lẽ siết chặt nắm đấm. Mặc dù đã lâu rồi không luyện võ, nhưng người này muốn quấy rối bọn họ, anh vẫn tin bản thân có thể đánh ngã người này.

Người đàn ông trẻ tuổi đuổi vội vàng nói: “Cô gái, xin chào, vừa nãy tôi quan sát cô rất lâu, phát hiện khí chất của cô rất tốt, rất phù hợp để đứng trước ống kính, không biết cô có hứng thú muốn chụp quảng cáo hay quay phim không?”

Lạc Thư Nhan sửng sốt.

Đây là lần đầu tiên cô đụng phải người săn tìm ngôi sao trên đường, giống như trong kiếp sống nữ thần, chưa từng được người săn tìm ngôi sao bắt chuyện thì chưa được chính thức đóng dấu xác nhận sắc đẹp.

Giờ phút này, cô rất kích động.

Trước kia có nghe người khác nói, có cô gái nào đấy lúc đi dạo phố được người săn tìm ngôi sao phát hiện, đi chụp quảng cáo đã thành danh, người nào đó đi thử giọng với bạn mình, kết quả bị đào thành danh...

Cho nên, quả nhiên đã đến lượt cô, đúng không!

Cuối cùng cô cũng gặp phải người săn tìm ngôi sao! Đây thật sự là ngày đáng để kỷ niệm!

Thẩm Yến thấy Lạc Thư Nhan lộ vẻ mặt sợ hãi lẫn vui mừng, trong lòng im lặng thở dài một hơi, dường như anb có thể nghe thấy tiếng lòng của cô, nhất định cô đang kích động, kích động vì cuối cùng vẻ ngoài của mình cũng hấp dẫn được người săn tìm ngôi sao.

Không đợi Lạc Thư Nhan nói gì, người đàn ông trẻ tuổi lấy danh thiếp trong túi đưa cho cô: “Công ty của chúng tôi rất nổi tiếng, dưới cờ cũng không thiếu người mới, nhưng tôi thấy cô thật sự là hạt giống tốt, mặc dù cô còn nhỏ, nhưng tôi nhìn ra được dựa vào ngũ quan với khí chất của cô, sau này nhất định khong kém gì minh tinh điện ảnh, có hứng thú không?”

Anh ta là người của truyền thông Trí Nhan, hai năm trước sau khi tốt nghiệp đã nhận lời mời vào làm ở Trí Nhan, anh lập chí muốn làm một người đại diện xuất sắc, đào móc thêm càng nhiều người mới cho ngành giải trí, hiện tại dưới tên anh cũng có mấy người mới, tư chất đều rất khá. Hôm nay có hẹn với bạn nên đến đây, nào biết được anh lại vô tình phát hiện cô gái này, trực giác nói cho anh biết, nếu cô gái này mà vào ngành giải trí thì nhất định sẽ nổi tiếng.

Lạc Thư Nhan nhìn tên công ty trên tấm danh thiếp: “...”

Chuyện gì vậy trời.

Đương nhiên, cô không hề hứng thú với chuyện vào giới giải trí trở thành nhân vật của công chúng, làm đại tiểu thư thôi không vui sao?

Theo lễ phép, cô vẫn nhận lấy tấm danh thiếp này, đôi mắt đẹp khẽ liếc, liền nảy ra một ý tưởng, ý hay để trêu chọc ba ba cô.

Đương nhiên Thẩm Yến biết Lạc Thư Nhan không có mấy hứng thú với chuyện làm nghệ sĩ, cô vui hoàn toàn là vì có người khẳng định sự xinh đẹp của cô, tuy từ nhỏ đến lớn có vô số người khen cô nhưng dù sao người săn tìm ngôi sao thì khác... Săn tìm ngôi sao kia chỉ nhìn người theo tiêu chuẩn của nghệ sĩ thôi, mọi người đều biết, cho dù một ngôi sao có giá trị nhan sắc bình thường trong giới giải trí đặt trong nhóm người bình thường đã là sự tồn tại chói mắt.

Hiện tại người này nói với cô, cô xinh đẹp đến mức nào, ăn ảnh ra sao, cái kia khiến cô vui ít nhất một năm.

Đối với cô mà nói, đây là một sự kiện có thể ghi vào lịch sử, không có gì lạ nếu sau này cô thường xuyên nhắc lại. Thẩm Yến đã chuẩn bị tốt tâm lý.

Lạc Thư Nhan biết truyền thông Trí Nhan là do ba ba cô mở, Thẩm Yến cũng biết, hai người tạm biệt người kia đi về phía hàng đồ nướng, biểu cảm hưng phấn trên mặt Lạc Thư Nhan vẫn chưa giảm: “Anh nói xem nếu em đi theo người đại diện kia đến công ty, bố em nhìn thấy liệu có thể mở rộng tầm mắt không?”

Thẩm Yến: “Có thể mở rộng tầm mắt hay không anh không biết, nhưng chắc chắn chân của em sẽ không giữ được.”

Lạc Thư Nhan cười ha hả.

Người đàn ông trẻ tuổi tên Trương Nguyên, Trương Nguyên trở về công ty mở ảnh anh chụp được cô gái kia ở phố đi bộ, càng xem lại càng kích động.

Tổng bộ của truyền thông Trí Nhan ở Thâm Quyến, hai năm trước mở chi nhánh công ty ở Bắc Kinh, hiện tại truyền thông Trí Nhan ở nội địa chắc chắn được coi như dê đầu đàn*. (Tức dẫn đầu trong giới giải trí)

Dưới cơn kích động, Trương Nguyên cố ý đi tới  của một người đại diện khác.

Người đại diện chị Triệu rất nổi tiếng trong vòng này, dưới tay cô có mấy nghệ sĩ nổi tiếng, bản thân cô cũng là nhân viên thâm niên của công ty truyền thông Trí Nhan, từng lập rất nhiều công lao cho công ty, bây giờ chi nhánh công ty ở Bắc Kinh cũng có cổ phần của cô.

Trương Nguyên rất sùng bái chị Triệu, chị Triệu cũng có tâm lý muốn dẫn dắt người trẻ như Trương Nguyên.

Chị Triệu đang sắp xếp lịch trình mới nhất, thấy Trương Nguyên tiến đến, cũng không ngẩng đầu hỏi, “Muộn vậy rồi mà vẫn chưa tan làm à?”

Trương Nguyên vui mừng, “Chị, hôm nay em đến phố đi bộ nhìn thấy một cô gái, chỉ mới nhìn thôi đã biết là hạt giống tốt rồi, em cho cô ấy danh thiếp, xem ra cô ấy cũng có hứng thú!”

Chị Triệu ồ một tiếng.

Trương Nguyên đưa điện thoại di động tới cho col nhìn, “Đây là ảnh em chụp, có thể nhìn rõ chính diện không?”

Chị Triệu cũng rất tò mò, Trương Nguyên đã vào nghề hai năm, không tính là người mới, có thể khiến anh ta hưng phấn như vậy, nhất định sẽ có chỗ hơn người, nói không chừng...

Cô cúi đầu tập trung nhìn, bó tay rồi.

Làm nhân viên thâm niên của công ty, đương nhiên cô từng gặp qua ông chủ, cũng tạm coi như rất quen Lạc Thiên Viễn, Lạc Thiên Viễn quý người tài, có ơn tri ngộ với cô, sau này còn cho cổ phần chi nhánh công ty ở Bắc Kinh, mặc dù không nhiều nhưng đây là tấm lòng của anh, là sự khẳng định năng lực với cô. Có hai lần cô vô tình gặp Lạc Thiên Viễn ở ngoài đường, Lạc Thiên Viễn đi cùng với con gái của anh, đương nhiên cô có ấn tượng với anh gái anh, là một cô bé rất xinh đẹp.

Chị Triệu không nghĩ tới lại thấy ảnh con gái của Lạc Thiên Viễn trong điện thoại Trương Nguyên.

Mặt cô không đổi sắc xóa bỏ tấm hình này.

Trương Nguyên hét toáng lên, “Chị Triệu, chị làm gì thế!”

Chị Triệu: “Không cẩn thận xóa mất. Ngại quá.”

Trương Nguyên vừa vội vừa tức, nhưng khi đối mặt với chị Triệu lại không thể bộc lộ ra.

Chị Triệu bảo anh nhận lỗi rồi lại hỏi: “Tiểu Trương, cậu cảm thấy tổng giám đốc Lạc của chúng ta thế nào?”

Trương Nguyên dừng lại, hơi thắc mắc tại sao chị Triệu lại hỏi vấn đề này, thác Triệu tỷ phúc, cậu từng gặp tổng giám đốc Lạc một lần, có thể trả lời vấn đề này: “Tổng giám đốc Lạc rất tốt, rất có khí chất.”

Chị Triệu mỉm cười, “Vậy cậu cảm thấy ngoại hình tổng giám đốc Lạc thế nào?”

Trương Nguyên chần chờ: “Rất đẹp trai, có khí chất hơn rất nhiều diễn viên nam. Chị, sao thế, sao chị lại hỏi thế, chị làm em sợ đấy.”

Triệu tỷ: “Tiểu Trương, nếu không cậu đi khuyên tổng giám đốc Lạc của chúng ta làm nghệ sĩ đi?”

Vẻ mặt Trương Nguyên ngơ ngác: “Nói đùa gì thế...”

Cho dù là chị, cũng không thể đùa anh như vậy chứ.

Biểu cảm chị Triệu nghiêm túc, “Ai bảo cậu đùa tôi trước.”

Đào người lại đào phải con gái của ông chủ, đây là vận cứt chó gì chứ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play