*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Cắn người miệng mềm, bắt người tay ngắn*, cho dù Từ Tòng Giản không muốn đi làm việc này, nhưng cũng không thể không kiên trì đến chỗ lớp mười. Vốn dĩ anh tưởng phải tốn một thời gian với phí ít công sức mới tìm được Lạc Thư Nhan mà Trần Thịnh Phong nói, không nghĩ tới anh vừa mới tìm người hỏi thì người kia đã nói lớp Lạc Thư Nhan đang học cho anh. Từ Tòng Giản đi đến lớp năm, lúc này đang là giờ ăn cơm trước tiết tự học buổi tối, trong phòng học cũng không có người nào khác. (*kỉu lỡ nhận đồ hối lộ rồi thì đành làm thui)
Từ Tòng Giản đứng bên ngoài cửa sổ, hỏi nam sinh đang ăn cơm: “Xin chào bạn học, xin hỏi ở lớp cậu có ai là Lạc Thư Nhan không?”
Nam sinh đang ăn cơm quay đầu về phía Lạc Thư Nhan đang ngồi giữa phòng học gọi: “Lạc Thư Nhan, có người tìm!”
Lạc Thư Nhan đang thu dọn sách giáo khoa, chuẩn bị cùng đến căn tin mua cơm ăn với đám Hà Diệp, nghe thấy có người gọi cô, cô quay đầu lại, vừa lúc nhìn thấy Từ Tòng Giản đang đứng bên ngoài.
Cô khẽ giật mình, hơi nghi ngờ bối rối, Từ Tòng Giản tìm cô? Không phải bọn họ không quen nhau à? Hơn nữa anh ấy học lớp mười hai...
Nghĩ như vậy, Lạc Thư Nhan chào Hà Diệp rồi ra ngoài trong ánh nhìn chăm chú của các bạn học trong phòng học.
Lúc này Từ Tòng Giản mới phát hiện, anh đã từng gặp qua Lạc Thư Nhan.
Gặp phải mấy lần ở văn phòng giáo viên.
Nghĩ đến mục đích tìm cô của mình, Từ Tòng Giản lại cảm thấy hơi xấu hổ, không biết nên nói ra thế nào.
Lạc Thư Nhan nhìn Từ Tòng Giản, chần chờ hỏi: “Cái kia... Anh tìm em có việc gì ạ?”
Từ Tòng Giản ừ một tiếng: “Có một người bạn của anh muốn tìm em, ở phía sau trường học, không biết em có biết không, cậu ta tên Trần Thịnh Phong, em trai cậu ta là bạn học với em.”
Trần Thịnh Phong...
Lạc Thư Nhan nhớ ra ngay lập tức, thật sự bình ngôi sao nhỏ kia đã để lại ấn tượng quá sâu trong đầu cô!
Thật ra không phải do anh của Trần Thịnh Vân, mà là do thao tác của Trần Thịnh Vân, nếu không thì chắc chắn cô sẽ không nhớ người bạn học này.
Từ Tòng Giản thấy vẻ mặt này của Lạc Thư Nhan là biết cô vẫn nhớ em trai của Trần Thịnh Phong, trong lòng không khỏi thở dài một hơi, “Cậu ta tìm em có chút việc, em có muốn đi không? Nếu em không muốn đi thì để anh nói lại một tiếng với cậu ta.”
Chuyện kia của Trần Thịnh Phong hoàn toàn không liên quan đến Lạc Thư Nhan. Anh có thể hiểu nếu cô không muốn qua.
Lạc Thư Nhan biết, Trần Thịnh Phong tìm đến cô, tám phần là vì bình ngôi sao nhỏ kia, rất có thể là muốn về lấy lại bình ngôi sao nhỏ kia, cô thấy may vì lúc ấy đã mở mấy ngôi sao, thấy được tấm lòng của nữ sinh kia, cô cảm thấy nó rất quý giá nên định sau này sẽ trả lại cho Trần Thịnh Vân. Nhưng nghe nói cậu ta đã chuyển nhà, không có ở Xích Thành, cô đành phải đặt phòng ngủ của mình, lần này từ Xích Thành chuyển đến Bắc Kinh, cũng không quên mang theo.
“Em đi.” Lạc Thư Nhan nói.
Bình ngôi sao nhỏ kia đã ở chỗ cô quá lâu rồi. Cô thực sự sợ lần chuyển nhà cô sẽ vứt nó đi mất.
Loại này giấy ngôi sao này rất hay gặp ở trường cấp một cấp hai, rất nhiều cô gái gấp, Lạc Thư Nhan cũng đã từng thấy người gấp, cô cũng không biết, mỗi lần nhìn thấy một bình sao đầy trong lọ trong suốt ấy cô lại nghĩ tới tấm lòng của cô gái kia, nên mới không dám giữ lâu.
Lạc Thư Nhan đi theo sau Từ Tòng Giản đến cửa sau trường học, hai người cách nhau một khoảng cách, Từ Tòng Giản biết bản thân không giỏi bắt chuyện với người xa lạ, anh cũng không biết anh có thể nói gì với đàn em khóa dưới, mà Lạc Thư Nhan còn đang suy nghĩ chuyện giấy ngôi sao, cô cũng không quen Từ Tòng Giản, cố gắng tìm chủ đề trò chuyện lại không phải tính cách của cô, thế là trên đường đi hai người không có bất kì giao lưu trò chuyện nào, người bên ngoài nhìn vào cũng chỉ thấy như bọn họ đang đi chung đường.
Cuối cùng cũng tới cửa sau trường học, chỗ cửa sau còn có mấy phụ huynh đến đưa cơm cho học sinh.
Lạc Thư Nhan vừa nhìn thấy Trần Thịnh Phong đã nhận ra ngay.
Ngoại hình với khí chất của Trần Thịnh Phong thật sự rất xuất sắc trong đám người bình thường, lúc cô còn học lớp sáu đã từng gặp anh một lần, hiện tại còn nhớ rõ, có thể thấy được vẻ ngoài anh ta thật sự rất đẹp trai.
Từ Tòng Giản còn cảm thấy xấu hổ thì sao Trần Thịnh Phong không xấu hổ đây.
Lạc Thư Nhan đoán được Trần Thịnh Phong tìm đến cô vì chuyện gì, cô tốt bụng không muốn để anh xấu hổ, nên chủ động mở miệng hỏi: “Anh đến để lấy lại bình giấy gấp sao kia à?”
Từ Tòng Giản: “...”
Anh lặng lẽ lui về sau một bước, không muốn nghe chuyện khiến bạn mình xấu hổ.
Trần Thịnh Phong tạm ngừng, “À, cũng có thể nói như vậy.”
Anh không biết nên xưng hô thế nào với Lạc Thư Nhan, bạn học Lạc? Anh còn cao hơn cô mấy lần... Cô với em trai mình còn là bạn học hồi tiểu học. Em khóa dưới? Anh còn không học chung trường với cô. Em gái? Không cần cô thấy bối rối xấu hổ, anh cũng có thể tự đánh chết mình, quá bỉ ổi.
“Bạn học.” Trần Thịnh Phong từ đó chọn ra một xưng hô tạm ổn: “Vẫn còn giữ bình giấy gấp sao đấy chứ?”
Lạc Thư Nhan gật đầu, “Còn, lúc trước em còn muốn trả lại cho Trần Thịnh Vân, nhưng nghe nói cậu ta chuyển nhà không ở Xích Thành nữa, người em quen biết lại không có cách liên lạc với cậu ta. Bây giờ anh đang cần à, giờ đang ở nhà em, nhưng đến mai em mới đưa anh được.”
Trần Thịnh Phong nghe nói vẫn còn, thở phào nhẹ nhõm, “Còn thì tốt rồi, chẳng qua hôm nay anh giả bệnh trốn ra ngoài, ngày mai có lẽ không có thời gian.” anh nhìn về phía Từ Tòng Giản, “Anh Giản, nếu không để bạn học Lạc đưa đồ cho anh, rồi đến nghỉ Tết Nguyên Đán em đến nhà anh lấy?”
Từ Tòng Giản nhìn về phía Lạc Thư Nhan.
Đương nhiên Lạc Thư Nhan không có ý kiến. Lúc này Từ Tòng Giản mới nói: “Được.”
Lạc Thư Nhan nghĩ khá nhiều, nếu như Từ Tòng Giản đến phòng học tìm cô, cô đưa bình giấy ngôi sao kia cho anh, hoặc là cô đến phòng học của anh đưa cái bình đấy, nếu để người khác nhìn thấy chắc chắn sẽ bị hiểu lầm, cô đã từng nếm thử sự lợi hại của miệng lưỡi học sinh rồi.
Có lẽ do bị Trần Thịnh Phong ảnh hưởng, nên cô vừa mở miệng đã không tự chủ được nói: “Bạn học Từ...”
Từ Tòng Giản nhìn cô.
“Ngày mai lúc nào anh ở phòng học?”
Từ Tòng Giản: “Lúc nào cũng ở.”
Lạc Thư Nhan nghĩ kỹ: “Vậy tiết cuối cùng buổi chiều ngày mai, em để bạn em mang sang được hộ, có thể chứ?”
Dù sao Thẩm Yến cũng biết chuyện này, Thẩm Yến là nam sinh, Từ Tòng Giản cũng là nam sinh, để Thẩm Yến hỗ trợ đưa hộ nhất định sẽ không bị chú ý!
Mình thông minh quá đi mất!
Từ Tòng Giản gật đầu: “Có thể.”
Chuyện này cứ quyết định như vậy, Lạc Thư Nhan thở dài một hơi, Trần Thịnh Phong cũng thở dài một hơi.
–
Cùng lúc đó, Thẩm Yến xếp hàng mua được túi đồ chiên ở khu ký túc xá giáo viên cho Lạc Thư Nhan, đến phòng học của cô lại không thấy cô đâu.
Cậu đặt túi đồ chiên lên bàn học cô rồi lại trở về phòng học.
Trong lớp có mấy nữ sinh vừa rồi cũng nhìn thấy Lạc Thư Nhan đi ra ngoài với Từ Tòng Giản, trong đó có một nữ sinh thầm mến Thẩm Yến, các bạn của cô ta vì giúp cô ta, cố ý lớn tiếng nói: “Vừa nãy người gọi Lạc Thư Nhan đi có phải Từ Tòng Giản không thế? Sao bọn họ lại quen biết nhau nhỉ, lúc trước Lạc Thư Nhan có học THCS số 4 đâu!”
Thẩm Yến đang chuẩn bị lấy bài thi trong ngăn bàn ra, nghe vậy động tác dừng một chút.
Mấy nữ sinh kia vẫn còn đang lớn tiếng nói ——
“Không biết nữa, có phải quan hệ họ hàng gì không, ví dụ như anh họ là Từ Tòng Giản thì sao!”
“Ai biết được, dù sao Lạc Thư Nhan cũng đi ra với Từ Tòng Giản...”
Thẩm Yến cầm lấy bút mực, bắt đầu nghiêm túc đọc sách làm bài, đại khái có lẽ do có một đề không rõ ràng lắm, trên mặt cậu không có biểu cảm gì kéo tờ giấy nháp kia xuống vo tròn lại.
Lạc Thư Nhan trở lại phòng học, nhìn thấy túi đồ chiên trên bàn học, không cần hỏi người khác cô cũng biết đây là do Thẩm Yến mang cho cô.
Cô ngồi xuống, lấy điện thoại trong túi ra để nhắn tin cho cậu.
Cô cẩn thận ấn từng phím, đánh xuống mấy chữ: 【 Cậu ăn chưa? Túi đồ chiên... 】
Còn không chưa đánh xong, cô đã xóa sạch chữ.
【 Túi đồ chiên ăn rất ngon nha! 】
【 Cậu đang làm gì. 】
【 Hôm nay lạnh quá, tự học buổi tối có muốn uống Hương Phiêu Phiêu¹ không? Hoặc là Ưu Nhạo Mỹ²? Nếu không thích uống thì có thể dùng để làm ấm tay nha. 】
Rõ ràng cô đã soạn tất cả các câu trên, nhưng cuối cùng đều xóa sạch, thấy thế nào cũng cảm thấy không tốt, cuối cùng gửi một tin nhắn có giọng văn không khác gì lúc trước: 【 Người tốt cả đời bình an! ~ 】
Cô nhìn tin nhắn đã nhận thành công, mấp máy môi.
Nhớ tới lời ba ba nói, bỏ qua không nên già mồn cố quấy lấy, mở hộp ra, vừa ăn túi đồ chiên vừa đọc sách, bây giờ càng ngày càng gần Tết Nguyên Đán, thời tiết cũng càng ngày càng lạnh, bên ngoài với trong phòng có sự chênh lệch nhiệt độ rõ ràng, học sinh trong phòng học nhiều, trên cửa sổ còn có một tầng sương mù.
Học tập cho giỏi, mỗi ngày vui vẻ nha!
Thẩm Yến nhận được tin nhắn này, cậu cúi đầu, cũng trải qua một lịch trình giống y hệt Lạc Thư Nhan.
【 Hôm nay cậu ra ngoài với Từ Tòng Giản à? 】
【 Cậu biết Từ Tòng Giản từ bao giờ đấy? 】
Cậu thích Từ Tòng Giản à?
Xóa sạch toàn bộ những câu này, cuối cùng gửi đến điện thoại của Lạc Thư Nhan lại là: 【 Ừm. 】
Rất nhiều câu hỏi lúc trước có thể nói ra lời, vì sao đến bây giờ lại không hỏi được, là do không dám sao?
–
Lục Hành Sâm vẫn tiếp tục tác phong lúc ở Xích Thành, lại mua một căn hộ ở khu chung cư này, lúc ấy anh muốn để Thẩm Yến với Thẩm Thanh Nhược ở căn hộ anh mua, thế nhưng cũng chỉ nghĩ thế thôi chứ anh không nói ra miệng, cứ vậy nhìn cô thuê căn hộ mà Lạc Thiên Viễn mua. Anh mua phòng ở đối diện tòa nhà của bọn họ, hôm nay anh phải đi xã giao, khi trở về đã sắp mười hai giờ khuya, dừng xe xong, anh vẫn ngẩng đầu nhìn lên tầng như mọi khi, cả tòa nhà tối đen, chỉ còn một căn phòng vẫn sáng đèn.
Mặt anh lộ vẻ kinh ngạc, đưa tay lên nhìn đồng hồ qua ánh đèn, xác nhận bây giờ đã sắp mười hai giờ, lúc này mới kịp phản ứng, đều đã trễ thế như vậy sao đèn phòng con trai vẫn còn sáng, vẫn chưa ngủ sao? Trước đấy không phải anh chưa từng qua đây vào giờ này, nhưng con trai đều ngủ, hôm nay xảy ra chuyện gì rồi!
Thời tiết đêm khuya ở Bắc Kinh cũng có gió lạnh lạnh thấu xương, đông lạnh đến tận trong xương cốt người ta.
Anh lấy điện thoại trong túi áo khoác ra, nghĩ một lúc, gửi tin nhắn cho Thẩm Yến: 【 Tiểu Yến, bố thấy đèn trong phòng con vẫn sáng, sao còn chưa ngủ? 】
Qua mười phút, hắn không đợi về đến phục, trong phòng đèn vẫn còn sáng.
Anh lại thử thăm dò gửi thêm hai tin nhắn——
【 Thân thể quan trọng nhất, đã trễ thế như vậy đi ngủ sớm một chút đi? 】
【 Có phải đang gặp vấn đề gì không, có muốn bố lên nói chuyện với con không? 】
Ngay tại lúc anh gửi tin nhắn xong, ngửa đầu lo lắng nhìn về phía căn phòng kia, điện thoại di động của anh hơi rung lên, là Thẩm Yến gửi tin nhắn đến: 【 Không cần. Không có việc gì. 】
Đây là bộ dạng không có chuyện gì à?
Lục Hành Sâm cũng biết, con trai sẽ không bận tâm đến chuyện học hành...
Sau khi về đến nhà, anh ở trong phòng khách cũng có thể nhìn thấy động tĩnh ở tòa nhà đối diện.
Anh cứ ngồi như vậy, cuối cùng cũng đã đợi được căn phòng kia tắt đèn, anh đứng dậy, nhìn thoáng qua thời gian, rạng sáng hai giờ.
Ngày thứ hai, mắt Lục Hành Sâm có quầng thâm, anh muốn hỏi rốt cuộc con trai bị sao, nhưng rõ ràng con trai lại có bộ dạng như không muốn nói, anh muốn hỏi Tiểu Thấm, bấm điện thoại gọi đi rồi anh mới nhận ra cô lại đi công tác... Hiện tại nói với cô, không phải sẽ khiến cô lo lắng, cũng ảnh hưởng công việc của cô sao? Được rồi được rồi.
Buổi trưa anh ăn cơm cũng không ngon, vừa vặn có quản lý chi nhánh đến tìm anh ký tên, anh nhìn về phía quản lý chi nhánh, nhớ tới một sự chuyện, hỏi: “Hình như năm nay cậu có một đứa con trai học trung học đúng không?”
Quản lý hơi kinh ngạc, không nghĩ tới ông chủ sẽ tìm mình để lảm nhảm việc nhà, vội vàng gật đầu, “Vâng, sang năm học tập lớp mười hai.”
Lục Hành Sâm thấy tuổi tác cũng tương đương, liền hỏi: “Vậy bình thường con trai cậu sẽ không ngủ được vì chuyện gì?”
Quản lý nghĩ nghĩ: “Thi tháng bị điểm kém.”
Lục Hành Sâm lắc đầu: “Con trai tôi vẫn luôn đứng nhất lớp, không tồn tại vấn đề này.”
Con của anh ba năm học cấp hai, mỗi lần thi đều đứng nhất lớp, lúc thi cấp ba lại còn đứng nhất tỉnh!
Quản lý: “... Thế chắc là do không được mua cho đôi giày muốn mua.”
Lục Hành Sâm: “Càng không thể, con trai tôi muốn gì tôi đều mua cho nó.”
Quản lý nhẫn nhịn, nếu không phải biết tính cách ông chủ thì anh ta thật sự nghi ngờ tổng giám đốc Lục đang tìm cách khoe con trai.
Đã không phải trong học tập, cũng không phải trên sinh hoạt, cái kia...
Quản lý làm phụ huynh lại cung cấp một mạch nghĩ khác: “Con trai ở tuổi này, chắc có lẽ do đang thầm mến cô bé nào đấy?”
Anh ta còn đang đầu vì con anh ta yêu sớm đây.
Lục Hành Sâm sửng sốt.
Có, có thích thầm một người? Không thể nào, không phải mới mười mấy tuổi vẫn là trẻ nhỏ à?
1, 香飘飘 Hương Phiêu Phiêu
2, 优乐美 Ưu Nhạo Mỹ