Lạc Thiên Viễn lại đến gặp mẹ Tô thêm lần nữa, tại bệnh viện trong phòng bệnh, Lạc Thiên Viễn trịnh trọng giao quyển nhật ký với bệnh án lúc trước Tô Tuyết gửi cho anh cho mẹ Tô. 

Mẹ Tô sững sờ. 

Lạc Thiên Viễn kể lại đơn giản chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian này cho mẹ Tô nghe. 

Mẹ Tô kinh ngạc đến nói không ra lời, hiển nhiên không nghĩ tới Vi Tuấn nhìn hiền lành thích giúp đỡ người kia lại vì con gái mình mà phạm phải sai lầm không thể tha thứ. 

Lạc Thiên Viễn nhìn về phía người nằm trên giường bệnh, Tô Tuyết lặng yên không phát ra tiếng động nào giống như thực vật, ánh mắt anh lạnh nhạt, hai tay đan chéo, trong khoảng thời gian này vì điều tra ra chuyện của Vi Tuấn, trong lòng anh như rơi xuống vực sâu của suy đoán, cả người anh đã gầy đi nhiều. 

“Trên thế giới này không thiếu chuyện cười, cháu biết cái gọi là tai nạn xảy ra liên tiếp do chuyện ngoài ý muốn kia, nhưng từ trước tới giờ cháu chưa từng nghĩ chuyện ngoài ý muốn này sẽ xảy ra trên người cháu, không sợ dì chê cười, lúc trước cháu rất sợ con gái mình sẽ gặp nguy hiểm do cháu mang tới, cho nên cháu đã làm rất nhiều chuyện nực cười. Nghịch cảnh khiến người ta trưởng thành, thuận cảnh khiến người ta tự đại, câu nói này dùng với cháu không gì hợp hơn.” 

Giọng Lạc Thiên Viễn bình tĩnh: “Lý do Vi Tuấn hận cháu rất buồn cười, động cơ của cậu ta cũng rất buồn cười. Nhưng chỉ cần không chú ý thì kế hoạch của anh ta sẽ thành công, con gái cháu cũng được, mà con trai bạn chau cũng ổn, cho dù là ai trong hai đứa bị thương cũng khiến cháu không thể tha thứ cho chính mình. Mấy người bạn nói với cháu, nói Vi Tuấn là người như vậy, không liên quan tới cháu, cháu cũng không biết... Thật ra nói ra lời nhue vậy, trong lòng cháu cũng sẽ dễ chịu một chút. Nhưng cô cũng là người làm mẹ, có lẽ cô sẽ hiểu tâm trạng của cháu, lấy trẻ con ra làm lý do là không thích hợp nhất.” 

Từ lúc xảy ra mọi chuyện đến giờ đã mấy tháng. 

Hai đứa bé vẫn giống lúc trước, không có gì thay đổi, nên như làm gì thì vẫn làm ấy. 

Người lớn cũng bận việc riêng của mình, giống như mọi chuyện thật sự đã qua.



Lạc Thiên Viễn cũng không nói với ai những lời này, chiều nay đến gặp mẹ Tô, bộ dạng anh thấp thỏm mệt mỏi. 

“Cháu biết, nguyên nhân chủ yếu khiến Vi Tuấn ra tay không phải Tô Tuyết, cuối cùng là do nội tâm cậu ta âm u, nếu như hôm nay cháu không quyền không thế, chỉ là một nhân viên nhỏ trong công ty, thành tựu kém cậu ta, nói không chừng cậu ta còn an ủi cháu, có phải rất buồn cười không. Nhưng mấy ngày nay cháu vẫn không nhịn được nghĩ đến một chuyện mà cháu không hiểu, nếu như cháu chưa hề quen Tô Tuyết, có lẽ chuyện này sẽ không xảy ra.” Lạc Thiên Viễn tự giễu cười một tiếng, mẹ Tô kinh ngạc nhìn anh. 

“Tô Tuyết gửi quyển nhật ký của cô ấy cho cháu, cháu chưa hề nghĩ tới sẽ công khai, bởi vì cháu cho rằng đây là một cách để bảo vệ cô ấy. Nhưng nếu cách bảo vệ này, lại gián tiếp khiến người cháu quan tâm gặp nguy hiểm, vậy loại bảo vệ này của cháu có đúng không? Cháu bắt đầu hoài nghi chính mình, cho đến nay cháu vẫn không biết mình làm đúng hay sai. Sau đấy, cháu cẩn thận bình tĩnh đọc lại nhật ký của cô ấy, cô ấy đã từng cầu cứu nhưng không có người nào để ý tới, mà những người từng khiến cô ấy tổn thương vẫn còn sống rất tốt.” Lạc Thiên Viễn ngẩng đầu nhìn về phía mẹ Tô: “Cô, hiện tại cháu giao lại quyển nhật ký với bệnh án này cho cô, cô ấy đã từng cho cháu quyền lựa chọn, hiện tại cháu đưa cho cô, dù sao cháu cũng không phải người thân của cô ấy.” 

“Hôm nay cháu tới để kết thúc mọi chuyện, sau này có lẽ cháu sẽ không tới nữa, hi vọng cô chú ý sức khỏe bản thân nhiều hơn.” 

Mẹ Tô nhắm hai mắt lại, nghẹn ngào gật đầu. 

Lạc Thiên Viễn rời đi. 

Hai tay mẹ Tô run rẩy lật quyển kia nhật ký. 

Mấy tháng sau, một đài truyền thông khá nổi đăng tải toàn bộ sự thật chuyện Tô Tuyết tự sát, người kể chính là mẹ cô, công khai một phần nhật ký của Tô Tuyết. Đồng thời, các nghệ sĩ nổi tiếng khác lên tiếng kêu gọi mọi người nên chú ý bệnh tâm lý, cùng chú ý vấn đề trẻ vị thành niên bị xâm hại nặng nề. Nhóm mê phim của Tô Tuyết thành lập tổ chức trợ giúp trên mạng, tìm kiếm bảo vệ hàng nghìn ‘Tô Tuyết’ khác, đương nhiên đây là chuyện sau này. 

– 

Gây đây Lạc Thư Nhan cũng có chuyện khiến cô buồn phiền. 

Không biết từ lúc nào bắt đầu, cô phát hiện hình như ba ba đang tránh cô. 

Thật ra dùng từ ‘tránh’ cũng không đúng lắm, ba ba bảo chú Cao bảo vệ cô, ban ngày lúc ông không có ở nhà thì cách một giờ chú Cao lại lên một lần, đến tối ba ba lại lấy giường xếp ra ngủ trước cửa phòng cô. Lúc đầu cô không phát hiện, có một lần ban ngày cô uống nhiều nước quá, lúc đi vệ sinh buổi tối mới phát hiện. 

Nếu như cô ra ngoài với người khác thì chú Cao sẽ đi theo, mà ba ba cô cách mấy phút lại gọi đến một lần, có đôi khi cô trả lời qua loa lấy lệ, ông lại đổi thành gửi tin nhắn. 

Cô chưa từng thấy bố như vậy bao giờ. 

Cô không biết ba ba bị sao.



Trước kia, lúc ba ba thấy buồn phiền sẽ xuống tầng hút thuốc, hình như bây giờ bố không còn hút thuốc nữa, mà ngồi ở phòng khách hoặc vào phòng bếp, làm một số việc, ví dụ như lau bàn, ví dụ như ngẩn người. 

Lúc Lạc Thư Nhan nói với Thẩm Yến chuyện này, đang đứng trong cửa hàng trà sữa, rất buồn rầu nói: “Cậu nói xem mình nên làm gì đây? Mình cảm thấy dạo này ba ba không ổn lắm.” 

Trong ấn tượng, hình như không có chuyện gì có thể làm khó ba ba! 

Cô vẫn tưởng ba ba cô không gì làm không được. 

Trước đó Lạc Thư Nhan có chút ám ảnh với cửa hàng trà sữa, do khoảng thời gian này Thẩm Yến nói muốn uống trà sữa, còn lôi kéo cô đi cùng, cô mới dần dần thoát khỏi bóng ma. 

Thẩm Yến gọi hai cốc trà sữa, Lạc Thư Nhan thích uống vị khoai môn, cô còn thích ăn trân châu. 

Thẩm Yến không quên nói với nhân viên cửa hàng trà sữa: “Phần trân châu kia của em cho cậu ấy.” 

Sau khi nói xong, lại nhìn về phía Lạc Thư Nhan, ngón tay cô trắng nõn lại thon dài, móng tay không dài không ngắn, độ dài vừa phải, cô đang buồn chán chơi game xếp hình trên điện thoại. 

“Có một số việc nên tự tìm hiểu, nếu không cũng vô ích.” Thẩm Yến nói vậy. 

Mặc dù chuyện cậu với chú Lạc trải qua khác nhau, cũng buồn phiền vì những chuyện khác nhau, nhưng lại có chung phương hướng. 

Lúc trước cậu không biết thích của cậu với Lạc Thư Nhan là dạng gì cũng rất phiền, không biết nên làm thế nào, khi đó cho dù người khác nói gì cậu cũng không hiểu. Cho dù Giang Thành có kích thích cậu đến mức nào, cậu vẫn không suy chuyển, nói cho cùng chuyện của mình thì chỉ có mình mới nghĩ thông được, cậu không thể hiểu thì tất cả đều vô ích. 

“Nói cũng đúng.” Lạc Thư Nhan nhận trà sữa trong tay nhân viên cửa hàng, trà sữa gấp đôi trân châu nhìn đặc biệt hấp dẫn. 

Cô vừa uống vừa đi về phía khu chung cư với Thẩm Yến. 

Thẩm Yến cầm trà sữa trong tay không uống. 

Lạc Thư Nhan tiện miệng hỏi cậu: “Không uống sao?” 

Thẩm Yến: “Về rồi uống, hiện tại không khát.” 

Lạc Thư Nhan ồ một tiếng. 

Sau khi trở về, Lạc Thư Nhan về nhà mình, Thẩm Yến lên tầng ngay sau khi cô đóng cửa, gõ cửa một cái, cửa mở rất nhanh, bé trai đến mở cửa vừa nhìn thấy Thẩm Yến, hai mắt như tỏa sáng lấp lánh. 

Thẩm Yến đưa trà sữa cho cậu. 

Bé trai reo hò một tiếng, lại hỏi Thẩm Yến: “Anh, tại sao lần này lại không có trân châu?” 

Thẩm Yến liếc cậu: “Em không muốn uống?” 

Bé trai điên cuồng lắc đầu, “Không có không có, em chỉ hỏi một chút thôi...”



Từ mấy ngày trước đã bắt đầu như vậy, lúc nào anh trai tầng dưới cũng cho cậu trà sữa uống! Là người tốt, về phần có trân châu không... Hình như uống miễn phí không thể bắt bẻ quá nhiều? 

Bé trai sợ Thẩm Yến lấy lại, nhanh chóng uống một ngụm, biểu cảm trên mặt vô cùng thỏa mãn: “Là vị này à. Anh, lần sau em muốn uống vị socola, nếu như có trân châu thì càng tốt.” 

Mặt Thẩm Yến không đổi thu tầm mắt lại, xuống tầng về nhà. 

Thực ra cậu không thích uống trà sữa này. 

Bất quá cậu cũng không hi vọng Lạc Thư Nhan vì chuyện kia mà có ám ảnh với trà sữa, dù sao trà sữa cũng là thứ cô thích uống, cho nên cậu mới lừa cô là cậu muốn uống... 

Bây giờ nhìn phản ứng của cô, không sợ uống trà sữa nữa à? 

Bé trai trên tầng vẫn tiếp tục hét: “Cám ơn anh, anh thật sự rất tốt!” 

Thẩm Yến: “...” 

– 

Hôm nay Lục Hành Sâm tìm được cơ hội nói chuyện với Lạc Thư Nhan. 

Lạc Thư Nhan cũng không biết anh muốn làm gì, nhìn bánh ngọt bày trên bàn trà nhỏ, cô không nhúc nhích chút nào, quay đầu nói: “Chú Lục, có chuyện gì có thể nói thẳng.” 

Lục Hành Sâm cười: “Cháu nhìn đi, chú biết cháu thích ăn cái này, còn cố ý mua vị cháu thích.” 

Lạc Thư Nhan: “Chuyện gì ạ.” 

Lục Hành Sâm ho nhẹ một tiếng: “Chú muốn hỏi xem Tiểu Yến thích ăn cái gì.” 

Vấn đề này trước kia Lục Hành Sâm ngại hỏi, chỉ có thể tự lén lút quan sát, nhưng quan sát lâu như vậy mà anh vẫn không biết con trai thích ăn đồ ăn vặt gì. 

Lạc Thư Nhan cũng không nghĩ tới Lục Hành Sâm sẽ hỏi vấn đề này, đương nhiên cái này không phải chuyện gì không thể nói, cô cũng cố gắng nhớ lại: “Cậu ấy thích uống nước, nước sôi để nguội, thích ăn cơm, cơm trắng, còn thích ăn mì sợi.” 

Lục Hành Sâm: “Ý chú là đồ ăn vặt, không phải trẻ con như mấy đứa rất thích ăn đồ ăn vặt à?” 

Lạc Thư Nhan lắc đầu: “Hình như không có, cậu rất ít khi ăn đồ ăn vặt.” 

Lạc Thư Nhan thực sự nói thật, nếu như trước kia điều kiện không tốt, vậy túi tiền nhỏ bây giờ của Thẩm Yến không ít hơn cô là bao, tiền lương của cô Thẩm cũng càng ngày càng cao, chỉ cần đồ ăn vặt cậu muốn thì Lục Hành Sâm còn có thể chuyển cả siêu thị tới, nhưng dù điều kiện hiện tại đã được cải thiện, hình như Thẩm Yến cũng không ăn đồ ăn vặt. 

Lục Hành Sâm gấp gáp: “Nghĩ kỹ lại chút đi.” 

Lạc Thư Nhan đành phải vắt hết óc nghĩ, nghĩ từ bốn tuổi đến bây giờ, cuối cùng cô cũng nhớ ra một chuyện: “Có một cái túi bên trong có sáu bảy que kem, hình như mùa hè năm nào cậu ấy cũng ăn một cái.” 

Nhưng đấy là thời điểm nóng nhất trong năm. 

Mỗi mùa hè Thẩm Yến đều trực tiếp uống nước đá, rất ít khi ăn kem. 

Quầy bán quà vặt kia có bán một túi đựng sáu bảy que kem nhỏ khá rẻ, thỉnh thoảng Thẩm Yến sẽ ăn. 

Lạc Thư Nhan không thích ăn lắm, cô càng thích ăn kem hơn, cô thích vị ngọt ngọt vừa phải của sữa hơn, khác hoàn toàn với mấy que kem nhỏ nhạt nhẽo kia. 

Lục Hành Sâm nghe miêu tả của Lạc Thư Nhan, lại bảo cô vẽ lại lên giấy, anh tìm trong tủ lạnh siêu thị một lúc lâu mới tìm thấy loại kem Lạc Thư Nhan nói, xem xét giá cả, ông bố già suýt chút nữa rớt nước mắt. 

Sau một ngày, Lục Hành Sâm mang hộp xốp tới gặp Thẩm Yến với Lạc Thư Nhan, còn tưởng anh muốn đổi nghề đi trải nghiệm bán kem trên phố. 

Lục Hành Sâm lấy một hộp kem Bát Hỉ* trong hộp xốp cho Lạc Thư Nhan. 

Lục Hành Sâm muốn nói chuyện riêng với Thẩm Yến một lúc, hai cha con tạm thời hẹn nhau trên tầng thượng. 

Lạc Thư Nhan còn có chút hiếu kỳ, len lén hỏi Thẩm Yến: “Chú muốn làm gì thế?” 

Thẩm Yến lắc đầu: “Không biết.” 

Lạc Thư Nhan lại hỏi: “Chắc không phải chú ấy nhờ cậu hỗ trợ theo đuổi cô Thẩm đấy chứ?” 

Hai ngày trước cô  đọc một truyện dẫn bé cưng chạy, bé cưng thiên tài trong câu chuyện kia giúp ba ba theo đuổi mẹ. 

Thẩm Yến nhìn về phía Lạc Thư Nhan: “Vậy không bằng ông ấy gọi mình lấy một bỏ một đi.” 

Chờ sau khi Lạc Thư Nhan tỉnh táo lại, Thẩm Yến đã ra khỏi cửa, cô mới phát hiện thế mà cậu lại cười lạnh!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play